Editor: Tường An"Muốn vào Ma giới, cần phải luyện chế đan dược hoàng giai trung cấp, Chướng khí đan."
Trong phòng ngủ, Mộ Như Nguyệt nhíu mày nhìn đan thư trong tay, đáy mắt xẹt qua tia sáng khác thường...
"Hoàng giai trung cấp! Trừ phi ta đột phá cảnh giới thần hoàng, nếu không thì không cách nào luyện chế loại đan dược này."
Thực lực, tóm lại thực lực của nàng hiện tại vẫn không đủ mạnh...
"Nguyệt Nhi." Dạ Vô Trần ôm chặt Mộ Như Nguyệt, ôn nhu cười nói: "Yên tâm đi, lấy thực lực của hắn, có thể chờ được..."
Mộ Như Nguyệt cười khổ: "Có thể chờ không có nghĩa là nguyện ý chờ, Vô Trần, ta muốn mau chóng nâng cao thực lực, chỉ như vậy mới có thể đến Ma giới tìm Ma giới chi hoa cứu mạng hắn..."
Dạ Vô Trần không nói gì.
Nhưng thấy Mộ Như Nguyệt như vậy, hắn không khỏi đau lòng...
"Nguyệt Nhi, nàng phải nhớ kĩ, mặc kệ nàng muốn làm gì, ta đều ở phía sau yên lặng ủng hộ nàng..."
Nghe vậy, trong lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp.
Đúng vậy.
Mặc kệ nàng muốn làm gì, nam nhân này đều luôn ở bên nàng, không rời không bỏ...
"Vô Trần, ta phải ra ngoài rèn luyện một thời gian, chờ thực lực tăng lên ta sẽ trở về." Mộ Như Nguyệt đứng lên, nhìn nam nhân, nói: "Nhưng ta có một việc muốn nhờ chàng hỗ trợ..."
"Chuyện gì?" Dạ Vô Trần khẽ cau mày, hỏi.
Mộ Như Nguyệt rất hiếm khi mở miệng nhờ hắn trợ giúp, hiện tại chuyện gì có thể làm nàng lên tiếng nhờ hắn?
"Ta muốn chàng giúp ta chú ý tin tức Đan gia." Mộ Như Nguyệt cười nhạt, đáy mắt hiện lên lãnh ý: "Đan gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy! Thần Môn này là thế lực một tay Vô Vong lập nên, bất luận thế nào ta cũng sẽ không để nó bị hủy trong tay Đan gia..."
Dạ Vô Trần càng cau mày chặt hơn, đang muốn nói chuyện thì bị thanh âm đạm mạc của nữ tử cắt ngang...
"Ta biết chàng lo lắng điều gì, nhưng chàng cứ yên tâm, có Hỏa phượng và
đằng xà cùng đi, ta sẽ không có bất kì nguy hiểm gì, hiện tại không có gì quan trọng hơn Thần Môn!"
Cuối cùng, Dạ Vô Trần vẫn đè nén lưu luyến trong lòng, vươn tay kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, cười nói: "Ta ở đây chờ nàng trở về..."
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trở nên nhu hòa, nhìn Dạ Vô Trần lần cuối, sau đó yên lặng biến mất khỏi tầm mắt hắn...
Nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, ánh mắt Dạ Vô Trần dần trầm xuống.
"Lâm Nhược Ngữ..." hắn lẩm bẩm tên này, nụ cười âm trầm khủng bố, "Dù sao có huyết loại trong cơ thể nàng, bất luận nàng gặp nguy hiểm gì ta đều có thể đuổi tới trong nháy mắt, hơn nữa, ta có thể nhân khoảng thời gian này giám thị Lâm Nhược Ngữ..."
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hình như Lâm Nhược Ngữ hiện tại không giống Lâm Nhược Ngữ trước kia...
Dù thế nào đi nữa, hắn nhất định không để nữ nhân này tiếp cận Nguyệt Nhi!
Đáy mắt Dạ Vô Trần xẹt qua tia âm hàn, ý cười trào phúng trên môi càng đậm...
Cách đó không xa, Lâm Nhược Ngữ nhìn theo hướng Mộ Như Nguyệt rời đi, ánh mắt trở nên mê ly, mang theo chút hoảng hốt...
Nhưng nàng nhanh chóng hồi phục tinh thần, cắn môi, xoay người rời khỏi...
Cùng lúc này, Dạ Vô Trần tựa như cảm nhận được cỗ hơi thở kia, không khỏi quay đầu nhìn lại, vừa thấy bóng dáng nữ tử rời đi, trong đôi mắt tím ẩn chứa tia sáng làm người ta nhìn không hiểu...