Mộ Như Nguyệt hung dữ trừng mắt hắn, dung nhan hơi đỏ ửng, cắn răng nói: “Lúc trước là ai cởi hết chạy vào chỗ ta đang tắm? Lúc đó ngươi rốt
cuộc có rắp tâm gì?”
“Bởi vì vi phu muốn để ngươi phụ trách.” Dạ Vô Trần rất thành thật, nói thẳng mục đích của mình ra.
“Dạ Vô Trần!” Mộ Như Nguyệt nắm chặt nắm tay, khắc chế lắm mới không cho
hắn một đấm, “Ta không nói muốn gả cho ngươi, hiện tại thánh chỉ kia căn bản không thể ép buộc được ta!”
“Vi phu có thể chờ”, Dạ Vô Trần
ôn nhu ôm thiếu nữ vào ngực, cười tà mị, “Chờ đến ngày nương tử nguyện ý gả cho ta, bất quá, trong thời gian đó nếu có nam nhân khác xuất hiện
bên cạnh ngươi, khó tránh khỏi vi phu sẽ ghen, cho nên bọn họ chỉ có thể có kết cục như Phượng Kinh Thiên.”
“Phượng Kinh Thiên, ngươi nói là yêu nghiệt kia?” Mộ Như Nguyệt nghi hoặc nhìn hắn, “Ngươi làm gì Phượng Kinh Thiên vậy?”
Dạ Vô Trần nhướng mày nhìn thiếu nữ trong ngực, khuôn mặt dần hiện vẻ tà
khí, “Cũng không có gì, chẳng qua là khiến hắn nửa năm không thể xuống
giường được thôi, thế nào? Nương tử đau lòng?”
“Đau lòng? Ta đau
lòng tên yêu nghiệt kia? Ta chỉ cảm thấy ngươi đánh không tồi, mỗi lần
nhìn thấy cái bản mặt tươi cười như hoa kia ta liền muốn đá hắn mấy
cái.”
Con ngươi Dạ Vô Trần hơi cứng lại, bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh.
“Nguyệt Nhi, sắc trời không còn sớm, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai vi phu
đến tìm ngươi.” Dạ Vô Trần ôm đầu Mộ Như Nguyệt, hôn một cái vào ót
nàng, tươi cười tà mị.
Cả đời này, hắn sẽ không buông tay nàng.
Nhìn theo thân ảnh nam tử biến mất dưới ánh trăng, vẻ mặt Mộ Như Nguyệt
không còn bình tĩnh được như trước nữa, hành động của nam nhân kia tạo
nên những gợn sóng trong lòng nàng.
Trong bóng đêm, Dạ Vô Trần
dừng chân, một thân áo tím lay động trong gió. Đúng lúc này, một
nữ tử
áo đen quỳ phía sau hắn, cung kính nói: “Chủ tử có gì phân phó?”
“Trong vòng nửa tháng, bổn vương muốn người Thánh Nữ môn biết bổn vương vẫn luôn giả ngốc.”
Hiện tại hoàng cung đã bị khống chế, hai cường giả Thánh Nữ môn cũng đã
chết, tin tức của hắn khó có thể thông qua hoàng cung truyền ra ngoài,
hiện giờ chỉ có thể dựa vào chính mình.
“Chủ tử?” Điệp Y kinh
ngạc nhìn Dạ Vô Trần, nhấp nhấp môi, cố lấy dũng khí nói, “Thuộc hạ cả
gan thỉnh chủ tử trở về, hiện tại thực lực của Quỷ điện còn chưa thể đối kháng với Thánh nữ môn, vì sao chủ tử lại muốn cho những người đó biết
chủ tử giả ngốc? Như thế chẳng phải là hấp dẫn sự chú ý của Thánh Nữ môn sao?”
Bầu không khí dần trở nên khẩn trương.
Trong lòng
Điệp Y đột nhiên căng thẳng, một cỗ áp lực truyền đến, ép đến mức thân
thể nàng mềm nhũn, trực tiếp ngồi trên mặt đất, không dám ngẩng đầu liếc nam nhân kia một cái.Dạ Vô Trần từ trên cao nhìn xuống nữ tử quỳ trên
mặt đất, dung nhan tuấn mỹ âm trầm như sứ giả địa ngục âm lãnh, làm thể
xác và tinh thần Điệp Y đều run lên.
“Mệnh lệnh của bổn vương, ngươi chỉ cần tuân theo!”
Tuân theo? Điệp Y cười khổ, nàng tuyệt đối trung tâm với chủ tử, đơn giản vì nam nhân này là người trong lòng nàng nhưng nàng không thể nhìn chủ tử
vì một nữ nhân mà làm đến tình trạng này, thậm chí đặt Quỷ điện vào hoàn cảnh nguy hiểm.