Editor: Tường AnTrong suy nghĩ của bọn họ, nhất định là nữ nhân này dùng mỹ mạo mê hoặc hoàng tử ma tộc mới lấy được lệnh bài, nếu không, làm sao nàng có được vật kia?
Tuổi thọ của nhân loại quá ngắn, thực lực quá yếu, căn bản không có tư cách so được với ma nhân bọn họ.
Cho nên dọc đường đi, mọi người đều không để ý tới Mộ Như Nguyệt, chẳng qua, cứ như vậy Mộ Như Nguyệt cũng được thanh tịnh, nàng đi theo bọn họ vốn là vì tìm Tiêu Uyển, không ai quấy rầy ai là tốt nhất…
Nhưng sự thật không như mong muốn, nữ tử lúc đầu nói chuyện với Mộ Như Nguyệt rốt cuộc vẫn nhịn không được mở miệng.
“Này, nhân loại, ngươi và hoàng tử ma tộc rốt cuộc có quan hệ gì?” Hồ Điệp không kiêng nể quét mắt nhìn Mộ Như Nguyệt, bĩu môi nói, “Ta không cho rằng hoàng tử hoàng tộc cao quý lại nhìn trúng một nữ nhân nhân loại.”
Giọng điệu Hồ Điệp tràn đầy chán ghét, tuy bình thường nàng không biểu hiện ra, nhưng trong lòng cũng xem thường nhân loại âm hiểm, ti tiện.
Nhưng Mộ Như Nguyệt cũng không trả lời nàng, ánh mắt nhìn về phía xa trên không trung, không biết đang suy nghĩ gì.
“Nhân loại, ta đang nói chuyện với ngươi đấy!” Hồ Điệp phẫn nộ, “Ta là ma nhân cũng không cao ngạo như vậy, còn ngươi là nhân loại mà lại làm lơ ta, thật không biết ngươi dựa vào cái gì để cao ngạo…”
“Ân?”
Tựa như nghe thấy thanh âm bên cạnh, Mộ Như Nguyệt chậm rãi xoay người, lạnh nhạt nhìn nữ tử, hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”
“Ngươi…”
Hồ Điệp suýt nữa tức điên lên.
Hóa ra gia hỏa này không biết mình đang nói chuyện với nàng?
“Hồ Điệp, ngươi nói nhiều với nàng làm gì?” thanh niên cau mày nhìn Hồ Điệp, nói: “Đừng hạ thấp thân phận mình.”
“Nhưng mà, Hải Vân sư huynh…”
Hồ Điệp có chút ủy khuất, vừa định nói gì đó lại bị Hải Vân ngắt lời.
“Đủ rồi, ngươi còn ngại nói chưa đủ nhiều sao? Câm miệng cho ta!”
Nghe vậy, Hồ Điệp vội vàng ngậm miệng lại,
sợ hãi nhìn thân ảnh cao lớn phía trước.
Hiển nhiên, trong nhóm người này, vị Hải Vân sư huynh kia rất có uy…
Bá!
Bá bá bá!
Bỗng nhiên, vài tiếng động sàn sạt từ trong bụi cỏ truyền ra.
Hải Vân chợt dừng chân, thần sắc ngưng trọng.
“Có biến, tất cả cẩn thận.”
Đang nói, trong bụi cỏ có vô số bóng đen nhảy ra, há cái mồm máu to nhằm về phía đội ngũ…
“Là thôn thiên báo! Con đầu đàn là thần hoàng cao cấp!”
Mọi người hung hăng hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc nhìn tình huống trước mắt.
Thôn thiên báo là một loại ma thú sống bầy đàn, thực lực cường đại, đặc biệt chúng rất biết phối hợp với nhau, ngay cả ma thú đỉnh thần hoàng cũng có thể trở thành đồ ăn cho bọn chúng…
“Các vị cẩn thận!”
Dứt lời, Hải Vân rút vũ khí bên hông ra, nhanh chóng nhằm về phía đàn thôn thiên báo…
Nhưng thôn thiên báo thực lực cường đại, cho dù Ám Nguyệt phái toàn là nhân vật thiên tài cũng không thể địch lại nhiều thôn thiên báo như vậy.
Mặt đất đẫm máu tươi, trong bóng tối nhìn thấy ghê người…
Hải Vân nôn nóng, thấy thôn thiên báo ngày càng nhiều, hắn dần cảm thấy có chút lực bất tòng tâm…
“Hải Vân sư huynh, cứ tiếp tục như vậy chúng ta nhất định sẽ táng thân tại đây!” Hồ Điệp nóng nảy, thanh âm khàn khàn quát khẽ.