Editor: Tường AnLệ phi hung hăng gật đầu, đau khổ cầu xin: “Vưu Hi, ngươi cùng ta đi thôi.”
Tựa như không nghe thấy lời nàng nói, Vưu Hi cười khổ.
“Ta đã sớm biết nam nhân kia vô tình vô cảm, vì bản thân mà có thể hi sinh thê nhi, nhưng mà…”
Nhưng giờ khắc này, hắn vẫn cảm thấy thất vọng…
Hoàn toàn thất vọng đối với nam nhân kia!
Cuộc đời hắn thật bi ai, vì sao lại sinh ra trong hoàng tộc lãnh huyết vô tình? Dù hắn làm một người bình thường, hoặc một phế vật cũng hạnh phúc hơn làm hoàng tử…
Ít nhất, sẽ có người yêu hắn…
“Lệ phi, ngươi trở về đi, ta sẽ không đi cùng ngươi!” Vưu Hi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nữ tử trước mặt.
“Vưu Hi!”
Lệ phi biến sắc.
Tại sao nàng nói nhiều như vậy mà nam nhân này vẫn không muốn nghe?
“Ngươi đi ngay cho ta! Cả đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho hành động của ngươi!” Vưu Hi nhìn sắc mặt trắng bệch của Lệ phi, lạnh giọng nói: “Hơn nữa, ta cũng sẽ không vứt bỏ Đỗ Phỉ Phỉ…”
“Vưu Hi, nữ nhân Đỗ Phỉ Phỉ kia có gì tốt đáng để ngươi bất chấp tính mạng vì nàng?”
“Nàng không tốt, lại điêu ngoa tùy hứng, vô cớ gây sự, còn mặt dày mày dạn dây dưa ta, nhưng nàng không tàn nhẫn độc ác như ngươi, mất hết nhân tính! Đỗ Phỉ Phỉ biết ta có hảo cảm với Mộ Như Nguyệt, nàng lựa chọn từ bỏ ta, muốn thành toàn cho ta, bất chấp nguy hiểm cứu Mộ Như Nguyệt, điểm này, ngươi vĩnh viễn kém xa nàng.”
Ngạo khí trên mặt Vưu Hi dần biến mất, tiếp tục nói: “Cho đến thời điểm nàng bị bắt đi, ta mới nhận ra mình bất tri bất giác đã quen bị nàng dây dưa, quen nhìn nàng điêu ngoa, có lẽ từ thời điểm sớm hơn nữa, ta cũng đã đặt nàng trong lòng, chẳng qua ta vẫn luôn không phát
hiện ra thôi…”
Đúng là hắn có hảo cảm với Mộ Như Nguyệt, nhưng cũng chỉ là thưởng thức mà thôi, tuy hắn vẫn luôn không muốn thừa nhận, nhưng rõ ràng nữ nhân kia thật sự rất ưu tú…
Trước nay hắn luôn phiền chán Đỗ Phỉ Phỉ, cho đến bây giờ hắn mới biết, thì ra hắn đã sớm yêu nàng…
Nếu không trải qua chuyện này, có lẽ hắn cũng vĩnh viễn không nhận ra tình cảm của mình.
Cho nên, Vưu Hi tuyệt đối sẽ không bỏ lại Đỗ Phỉ Phỉ mà rời đi…
Sắc mặt Lệ phi trắng như giấy, thân thể mềm mại khụy xuống, tuyệt vọng bi thống nhìn thân ảnh thiếu niên từ từ đi xa, hai hàng nước mắt chảy dài…
Lúc trước, Ma hoàng muốn Vưu Hi cưới Đỗ Phỉ Phỉ, nàng tỏ thái độ tán thành.
Là bởi vì nàng biết Đỗ Phỉ Phỉ quá bình thường, Vưu Hi tuyệt đối sẽ không yêu nàng ta, mặc dù thân thể hắn thuộc về Đỗ Phỉ Phỉ, chỉ cần tâm hắn không thuộc về nàng ta là được…
Nào ngờ Đỗ Phỉ Phỉ lại có bản lĩnh như thế, có thể có được tâm hắn…
“Không cam lòng, ta không cam lòng!”
Lệ phi siết chặt nắm đấm, ngửa đầu cười to: “Đỗ Phỉ Phỉ, ta muốn ngươi chết không tử tế!”
Trong phòng, Vưu Hi nghe tiếng thét bên ngoài, nhịn không được nhíu mày.
Sao hắn lại vì nữ nhân này mà thương tâm áy náy suốt một thời gian dài như vậy?
Nàng… căn bản không xứng!