Mộ Như Nguyệt lười biếng dựa vào người Dạ Vô Trần, trên mặt cũng có chút mệt mỏi, nàng duỗi cái eo lười, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
“Cho bọn họ vào đi, ta muốn xem bọn họ có thể vô sỉ đến mức độ nào.”
Lý Lộ kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt: “Vâng, chủ tử.”
Dứt lời liền xoay người rời đi, không lâu sau, thân ảnh hai cha con kia đã
lọt vào mắt bọn họ. So với Mộ Tình vẻ mặt tính kế, lúc Mộ Y Tuyết nhìn
thấy Dạ Vô Trần, trong mắt tràn ngập si mê.
Thì ra hắn chính là Quỷ Vương, đã từng là ngốc tử kia.
Không ngờ Quỷ Vương lớn lên lại đẹp như vậy, hơn nữa còn im hơi lặng tiếng
nhẫn nhục giả ngốc để sống sót, nam nhân ưu tú như thế, sao nữ tử có thể không yêu?
Huống chi Mộ Y Tuyết đã sớm vì dung nhan xuất chúng của Dạ Vô Trần mà yêu hắn...
Mộ Tình vừa tiến vào Mộ trạch đã cảm nhận được hơi thở cường đại khiến
trong lòng hắn hơi chấn động, nhưng hắn cũng chỉ cho là của Dạ Vô Trần.
Bất luận thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng được hơi thở cường giả đó
phát ra từ thế lực mà Mộ Như Nguyệt thành lập - Thí Thiên Môn.
Sau khi Mộ Như Nguyệt đi tham dự đan hội, Lý Lộ càng triệu tập nhiều cường
giả hơn, lại trải qua vô số đan dược bồi dưỡng, thực lực của những cường giả đó ngày càng mạnh mẽ hơn. Vốn những cường giả đó cũng không ở lại
Mộ trạch, nhưng sau ngày phát sinh sự kiện Điệp Y, Mộ Như Nguyệt triệu
tập toàn bộ trở về, bình thường luôn ở Mộ trạch tu luyện.
“Nguyệt Nhi.” Mộ Tình nhìn về phía thiếu nữ ngồi trên người Dạ Vô Trần, hơi bất mãn nhíu mày, trong mắt hắn tư thế này thật là không ra thể thống gì,
cho dù nữ tử đã gả chồng cũng không thể ngồi trên người vị hôn phu.
Có điều, nghĩ tới mục đích mình tới đây, Mộ Tình nhịn mấy lời giáo huấn
xuống, miễn cưỡng lộ ra nụ cười cứng ngắc: “Ngươi ở đây một mình quá cô
đơn, cha để Tuyết Nhi tới đây bồi ngươi đi.”
Không phải là dò hỏi mà là mệnh
lệnh, trực tiếp nói ra ý đồ của hắn.
Mộ Như Nguyệt cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh băng quét về phía Mộ Tình, nói: “Một mình ta? Chẳng lẽ Vô Trần không phải người, Lý Lộ không phải
người? Những người khác cũng không phải người?”Mộ Tình cười gượng nói:
“Quỷ Vương dù sao cũng là vị hôn phu của ngươi, các ngươi không thể
thường xuyên gặp mặt, Lý Lộ nhận ngươi làm chủ nhân, thân phận bất đồng, cho nên ta muốn để muội muội ngươi tới bồi ngươi.”
“Thân phận?”
Mộ Như Nguyệt cười nhạo, nụ cười lạnh lùng trào phúng: “Chẳng lẽ trong
mắt Mộ gia chủ, một tiểu thư thế gia, thân phận của nàng có thể giống
ta?”
Mộ Như Nguyệt nói không sai, nàng không chỉ là Quỷ Vương
phi, hơn nữa còn là đồ đệ của Vô Ngu đại sư, còn là chủ mẫu của Quỷ
điện, bất luận là thân phận nào Mộ Y Tuyết đều không bằng nàng.
Lúc này, Mộ Y Tuyết phẫn hận nắm chặt nắm đấm, dùng ánh mắt ghen ghét trừng Mộ Như Nguyệt.
“Nguyệt Nhi, ngươi khát không?” Dạ Vô Trần âm lãnh quét mắt hai cha con Mộ gia, lúc nhìn Mộ Như Nguyệt, dung nhan tuấn mỹ lại lộ ra ý cười ôn nhu: “Có
muốn vi phu rót trà cho ngươi không?”
“Lần trước Triệu lão pha
hồng trà không tồi, bất quá ta không thích hương vị quá nồng.” Mô Như
Nguyệt gật gật đầu, nhìn Dạ Vô Trần nói.
Dạ Vô Trần ôn nhu vuốt mái tóc đẹp của nàng, ôn nhu trong mắt có thể làm người ta chết chìm: “Tốt.”
Hành động của hai người hoàn toàn khơi dậy sự đố kị trong đáy lòng Mộ Y
Tuyết, nàng phẫn hận trừng mắt Mộ Như Nguyệt, ánh mắt như đao hung hăng
quét về phía dung nhan tuyệt mỹ kia.