Editor: Tường An“Trịnh Nhiên, tên đáng chém ngàn đao này hại Lâm gia chúng ta thê thảm như vậy, nếu ngươi không dẫn theo nữ nhân kia đến thì chúng ta đã đi vào con đường đan dược sư rồi, cũng không phải chịu nhiều nguy hiểm khiến Lâm gia tử thương thảm trọng! Tất cả đều là ngươi làm hại!”
Tuy cuối cùng hắn vẫn còn sống nhưng ai biết dọc đường đi hắn đã phải trải qua những gì?
Nói là ác mộng cũng không quá…
Trịnh Nhiên cười lạnh: “Là các ngươi kỹ không bằng người, chẳng trách được ai! Nếu thực lực các ngươi cường đại, người phải đi con đường bình thường sẽ là chúng ta…”
“Ngươi…”
Lâm Vân Long hận nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt gương mặt đáng ghét của Trịnh Nhiên.
“Đủ rồi!”
Tức Mặc Nhất khẽ cau mày, lạnh giọng quát Lâm Vân Long, sau đó dời mắt nhìn Mộ Như Nguyệt, nhàn nhạt nói: “Tiểu nha đầu nhân loại, ta rất bội phục thực lực của ngươi, không những biết thuật con rối mà trình độ luyện đan cũng cực kỳ tinh thông, cho nên ta cho ngươi một cơ hội, gia nhập Tức Mặc gia chúng ta! Ta giúp ngươi công thành danh toại!”
Tựa như nghe được chuyện gì buồn cười, khóe môi Mộ Như Nguyệt bất giác cong lên, châm chọc nói: “Xin lỗi, đối với Tức Mặc gia, ta không có hứng thú.”
Tức Mặc Nhất hơi nheo mắt, trên người tản ra hàn khí uy áp về phía Mộ Như Nguyệt.
“Ngươi thật sự quyết định như thế?”
“Phải!”
Ngữ khí kiên định biểu lộ lựa chọn trong lòng Mộ Như Nguyệt.
Hơi thở Tức Mặc Nhất càng thêm rét lạnh, lạnh lùng nhìn nữ tử trước mắt.
“Tốt, ngươi không gia nhập Tức Mặc gia, ta cũng không làm khó người khác, chẳng qua, di tích này là của tổ tiên giao nhân tộc, vị tổ tiên kia đã từng là tộc trưởng, mà hiện giờ Tức Mặc gia chúng ta là tộc trưởng, cho nên tất cả vật phẩm trong di tích đều thuộc sở hữu Tức Mặc gia, ngươi lập tức giao dược liệu ra đây, ta cho ngươi một con đường sống!”
Trịnh Nhiên biến sắc: “Tức Mặc đại nhân, ngươi không cảm thấy mình quá đáng lắm sao? Ai có
thể đi vào con đường đan dược sư, không phải có thể tự tiện quyết định, mà là chủ nhân di tích này quyết định! Nếu chủ nhân di tích đã cho nàng lấy dược liệu, vậy tất nhiên nàng có tư cách sở hữu chúng, người giao nhân tộc chúng ta đã khi nào đoạt đồ của người khác?”
Tức Mặc Nhất lạnh nhạt liếc mắt Trịnh Nhiên, cao ngạo nói: “Trịnh Nhiên, đừng quên ngươi là người giao nhân tộc, nhân loại âm hiểm xảo trá, lãnh huyết vô tình, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, đồ của giao nhân tộc sao có thể rơi vào tay nhân loại? Nha đầu, ta khuyên ngươi lập tức giao toàn bộ dược liệu ra đây, nếu không, ta sẽ cho ngươi thấy giao nhân tộc chúng ta không dễ trêu chọc như vậy!”
Mộ Như Nguyệt nở nụ cười lạnh lẽo.
“Ngươi xác định?”
Tức Mặc Nhất cười nhạt: “Chiến thần mà ngươi thu phục đúng là rất mạnh, đáng tiếc, nó không phải là đối thủ của ta…”
Oanh!
Khí thế cường đại ầm ầm phóng về phía Mộ Như Nguyệt…
Mọi người đồng loạt biến sắc.
Phải biết rằng, thực lực Tức Mặc Nhất rất cường đại, Mộ Như Nguyệt căn bản không phải đối thủ của hắn…
Trong lúc mọi người đang vô cùng khẩn trương, một bàn tay to từ bên cạnh vươn tới, kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực.
Mộ Như Nguyệt hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ của nam nhân.
Giờ khắc này, vẻ mặt hắn lạnh lùng, trên người tản ra sát khí lãnh liệt như muốn hủy diệt thiên địa…