Editor: Tường An“Chuyện đại khái là thế này”, Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nói, “Ngày đó, gia chủ Tức Mặc gia lệnh cho vị hôn thê của Y Tư hạ dược toàn bộ Y gia, mục đích muốn ám toán Y gia, tất cả người Y gia đều bị nhốt lại, không rõ sống chết, tuy Y Tư chạy thoát nhưng thực lực bị phong ấn, lần này trở về chính là vì tìm Tức Mặc gia báo thù!”
“Vị gia chủ Tức Mặc gia kia, cũng chính là tộc trưởng giao nhân tộc bây giờ, đã từng nói Y gia bị nhân loại hãm hại, hắn vì cứu Y gia mà bị thương, chẳng lẽ những lời này cũng là giả?” sắc mặt Trịnh Nhiên tái nhợt, hỏi.
Giao nhân tộc trời sinh tính tình thiện lương, cho nên bọn họ tuyệt đối sẽ không hoài nghi đồng loại, bất luận Tức Mặc gia nói gì, tất cả giao nhân đều tin tưởng, không hề nghi ngờ.
Nhưng kết quả, đó chỉ là những lời dối trá mà thôi.
Như thế sao có thể không khiến mọi người thất vọng buồn lòng…
“Vừa rồi Y Tư đã nói rõ, gia chủ Tức Mặc gia bị thương trong lúc giao đấu với Y tộc trưởng chứ không phải là do nhân loại làm, đó chẳng qua chỉ là lý do lão nhân kia bịa ra để xây dựng hình tượng trọng tình trọng nghĩa mà thôi.”
Loại hành vi này thật khiến người ta khinh thường…
“Vậy… vậy tiếp theo ngươi có tính toán gì không?” Trịnh Nhiên chợt nhớ tới điều gì, nói: “Đúng rồi, cách đây không lâu ta nghe người ta đồn đãi, những nhân loại hãm hại Y gia sở dĩ có thể tiến vào giao nhân tộc là do có người Y gia dẫn dắt, hiện tại đã bị bọn họ bắt được, vài ngày sau sẽ xử quyết, lúc đó sẽ có rất nhiều giao nhân đến xem.”
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt hỏi: “Những người đó là ai?”
“Cái này, ta không rõ lắm, nghe nói là nô bộc Y gia”, lúc nói lời này, Trịnh Nhiên cẩn thận liếc Y Tư một cái, “Còn có mấy người đã theo Y Tư thiếu chủ từ nhỏ, người Tức Mặc gia
nói, chính vì Y gia tín nhiệm bọn họ cho nên bọn họ mới có thể lợi dụng sự tín nhiệm này tổn thương người Y gia, Y Tư thiếu chủ cũng bị bọn họ hại chết…”
Thân thể Y Tư run lên, nắm đấm siết chặt, trong mắt là sự phẫn nộ tột cùng.
“Là Lăng thúc, nhất định là bọn họ, khi đó vì bảo hộ ta chạy trốn, Y gia tử thương vô số, bọn Lăng thúc cũng bị đám hỗn đản Tức Mặc gia bắt đi, còn gán cho tội danh như vậy! Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tức Mặc gia!”
Mộ Như Nguyệt vỗ vỗ bả vai Y Tư, quay đầy nói với Trịnh Nhiên: “Ta nợ ngươi một ân tình.”
Bất luận thế nào, những lời Trịnh Nhiên vừa nói có tác dụng rất lớn đối với Y Tư.
“Cô nương ngươi đừng nói vậy, nếu không phải ngươi ra tay cứu ta, không biết ta đã chết bao nhiêu lần rồi, hơn nữa, nếu ngươi có chuyện gì cần hỗ trợ thì cứ nói với ta, Tức Mặc gia như vậy hoàn toàn không có tư cách chưởng quản giao nhân tộc, mà ta trước giờ cũng chỉ nhận Y gia là tộc trưởng, cho nên ta nhất định sẽ ủng hộ Y Tư thiếu chủ…” Trịnh Nhiên ngượng ngùng nói.
Nói cho cùng, nếu Mộ Như Nguyệt không cứu hắn thì dù hắn không chết trong tay sư hổ cũng sẽ bị chết thần giết…
“Ân?”
Mộ Như Nguyệt dường như phát hiện cái gì, quay đầu nhìn Lâm Vân Long đang lén lút đi ra ngoài, khóe môi khẽ cong lên.
“Ngươi cho rằng ngươi đã biết nhiều chuyện như vậy mà còn có thể đi được sao?”
“Nhất kiếm phá thiên!”
Oanh!
Ngọn lửa mãnh liệt từ phía sau ập tới, thời điểm Lâm Vân Long xoay người lại, trong mắt tràn ngập sợ hãi…