“Nguyệt trưởng lão, ngài đã tới?”
Trong Đan Các, một lão giả nhìn thấy Mộ Như Nguyệt xuất hiện, ánh mắt lập tức sáng ngời, vội vàng đứng
lên. Hội trưởng đã sớm tuyên bố nếu nhìn thấy thiếu nữ này, phải lấy
nghi lễ cấp cao mà đối đãi.
“Giúp ta tìm đủ dược liệu ghi trong
tờ giấy này, sau đó đưa đến Quỷ Vương phủ hoặc là Mộ trạch, nhớ kĩ là Mộ trạch không phải Mộ phủ.”
Mộ Như Nguyệt đưa cho hắn một tờ giấy, nói: “Còn nữa, gọi ta là Mộ cô nương được rồi.”
“Tốt, Mộ cô nương.”
Lão giả tiếp nhận đan phương, đáy mắt có chút kinh ngạc, nếu hắn đoán không sai, những dược liệu này hẳn là để luyện chế đan dược trên mức trung
cấp địa đan.
Nghe nói, thực lực của vị thiếu nữ này là trung cấp địa đan, chẳng lẽ hiện tại nàng muốn luyện chế đan dược cao cấp hơn?
Mộ Như Nguyệt không hề nói thêm gì nữa, xong việc liền xoay người rời đi...
Ánh nắng ban mai chiếu xuống thân hình thiếu nữ. Mộ Như Nguyệt vừa ngẩng
đầu đã nhìn thấy mỹ nam mặc cẩm y phía đối diện đi tới.Nam nhân dung
nhan như ngọc, ôn tồn lễ độ, tuấn dật phi thường, nhưng lại có một đôi
mắt đào hoa khắp nơi phóng điện, tay hắn nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, có lẽ vì không ngờ Mộ Như Nguyệt xuất hiện ở đây, hơi sửng sốt một chút.
“Mộ cô nương, đã lâu không gặp.” Khóe môi nam nhân khẽ cong lên, ánh mắt
đào hoa nhìn về phía thiếu nữ, một thời gian dài không gặp, nữ nhân này
lớn lên càng thêm xuất chúng.
“Xin lỗi, ta và ngươi không có gì
phải gặp nhau.” Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lướt qua nam nhân tuấn nhan như
ngọc, thanh âm lạnh băng không có chút độ ấm.
Ánh mắt đào hoa của Dạ Dịch Hoa chợt tắt, nở nụ cười, chậm rãi bước đến cạnh nàng, tạm dừng một chút, nói: “Nếu sớm biết ngươi không phải phế vật, lúc trước ở Kim
Loan điện bổn vương nên xin phụ hoàng hạ chỉ cưới ngươi.”
Mộ Như Nguyệt cười lạnh, nụ cười lộ ra nhè nhẹ hàn khí.
“Ta vẫn là câu nói lúc đó, không có hứng thú với loại ngựa giống như ngươi.”
Dạ Dịch Hoa cũng không tức giận, ánh mắt chứa nhàn nhạt ý cười:
“Quỷ Vương đã từng là ngốc tử cho nên không ai nguyện ý gả cho hắn, hiện tại đã
biết hắn giả ngốc, ngươi cho rằng còn có thể yên tĩnh được sao? Tuy
trước kia hắn chưa từng có nữ nhân nhưng không có nghĩa là về sau sẽ
không có.”
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt càng thêm lạnh lẽo khiếp người nhìn nam nhân tươi cười như ngọc: “Ta tin hắn.”
Một câu này, bao hàm nhiều ít tín nhiệm?
Nàng thừa nhận giờ phút này, đối với nam nhân kia, nàng nguyện ý hoàn toàn tín nhiệm.
Dạ Dịch Hoa hơi nheo mắt, cong môi cười: “Mộ Như Nguyệt, vì sao trước kia
bổn vương không phát hiện ngươi ưu tú? Nếu không, bất luận thế nào cũng
sẽ không đẩy ngươi cho Quỷ Vương, xem ra người che giấu sâu nhất không
chỉ có Quỷ Vương mà còn có ngươi, Mộ Như Nguyệt. Đã từng bị nói là phế
vật, ai ngờ lại có thực lực như vậy, chẳng những thiên phú trác tuyệt,
còn lọt vào mắt Vô Ngu đại sư của Thanh Vân Môn, mà ngươi, rốt cuộc còn
có bao nhiêu bí mật?”
Nữ nhân này chính là một bí ẩn làm người ta nhịn không được muốn khám phá, hơn nữa, trong quá trình khám phá sẽ làm ngươi hãm càng sâu, cho đến khi khó có thể tự kiềm chế...
“Mặc kệ ta có bao nhiêu bí mật, ít nhất, không liên quan đến ngươi.”
Thanh âm lạnh nhạt bất luận nhân tình khiến nụ cười của Dạ Dịch Hoa hơi nhạt xuống.
“Ngươi chán ghét bổn vương như vậy?”
Hắn đã thấy nàng tươi cười với Dạ Vô Trần, xinh đẹp, tuyệt mỹ... Nhưng
trước mặt hắn, nàng luôn lạnh nhạt như vậy, thậm chí cả một nụ cười cũng không muốn.