Editor: Tường AnPhanh!
Hai cỗ lực lượng va chạm, tia lửa bắn tung tóe!
Dư chấn cường đại tỏa ra khiến mặt đất xung quanh đều bị xốc hết lên.
Trận chiến này quá kịch liệt! Ngay cả tư tế cũng càng nhìn càng chăm chú.
Hắn đã nhìn ra, thực lực của nha đầu này quả thật không đơn giản, lại có thể dựa vào lực lượng tôn thượng cao cấp đấu với vương tước đến mức này...
Không biết rốt cuộc là ai bồi dưỡng ra một đệ tử như thế?
-------------
Cùng lúc này, vùng ngoại ô hoàng thành, một thân ảnh màu tím xẹt qua không trung, hướng về chỗ cách đó không xa.
"Sắp đến hoàng thành rồi, cũng không biết nàng có ở đó hay không."
Đôi mắt tím của Dạ Vô Trần chứa ý cười ôn nhu, phảng phất như nữ tử kia đang cười với hắn...
Kỳ thật, hắn vốn đã sớm về đến hoàng thành, nhưng vì trên đường xảy ra chút chuyện nên trì hoãn thời gian, nếu dùng tốc độ bình thường, chỉ sợ hôm nay không thể về đến hoàng thành, chẳng qua, vì muốn sớm gặp Mộ Như Nguyệt, hắn bất chấp ngày đêm, thậm chí còn dùng cả tăng tốc đan...
Nghĩ đến sắp được nhìn thấy người mình tâm tâm niệm niệm, trong lòng hắn liền nổi gợn sóng...
Huyết Nhi bị Dạ Vô Trần ôm trong ngực, ngửa đầu nhìn đôi mắt ôn nhu của hắn, hơi khó hiểu gãi gãi đầu.
Cũng không biết mẫu thân và ca ca có ở chỗ đó hay không, người này rốt cuộc có quan hệ gì với mẫu thân? Chẳng lẽ, hắn muốn tranh đoạt mẫu thân với cha sao?
Tuy Huyết Nhi chưa từng gặp cha mình nhưng cũng có nghe Dạ Tư Hoàng nói cha rất si tình với mẫu thân, cho nên, nàng nhất quyết sẽ không để bất kì ai đoạt mẫu thân với cha.
Nhưng mà, làm thế nào Huyết Nhi cũng không đoán được, người nam nhân này chính là cha ruột của nàng...
-------------
Phanh!
Bàn tay Mộ Như Nguyệt tê rần, nhịn không được lui lại vài bước, đang muốn động thủ lần nữa thì nghe thấy một thanh âm đột nhiên truyền đến.
"Chờ một chút!"
Vương tước thu tay, quay đầu nhìn nữ tử phía sau, hỏi: "Yên Nhi, làm sao vậy?"
Bạch Yên không nói gì, quay đầu nhìn tư tế, khẽ cười hỏi: "Tư tế, xin hỏi ngươi đối với vương trung thành cỡ nào?"
Tư tế khó hiểu nhìn Bạch Yên: "Vương là chủ tử của ta, cả đời ta nguyện trung thành với hắn!"
"Tốt!"
Sắc mặt Bạch Yên lạnh lẽo, quay đầu nhìn mọi người ở đây.
"Các vị, hẳn là các vị cũng biết khoảng thời gian trước phủ vương tước thương vong vô số, nhưng các ngươi có biết bọn họ chết thế nào không?"
Mọi người hai
mặt nhìn nhau, đều lắc đầu.
Bọn họ quả thật có nghe nói đến chuyện đó, nhưng tình huống cụ thể thì không biết.
"Vậy bây giờ ta sẽ nói cho các vị biết!" Bạch Yên dời mắt nhìn Mộ Như Nguyệt, nói: "Bởi vì ta vô tình phát hiện âm mưu của nữ nhân này! Nàng ta muốn trở thành nữ vương của địa ngục, nhưng thực lực không bằng vương cho nên không thể đoạt được vị trí này, nàng ta liền muốn dùng mỹ nhân kế quyến rũ vương, sau đó giết hắn để chiếm đoạt ngôi vị!"
Kỳ thật, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Bạch Yên sẽ không nói như thế!
Cao thủ nàng phái đi ám sát không một người nào trở về, nếu tiếp tục ám sát thì rõ ràng là không sáng suốt, mà nếu muốn nhân lúc khiêu chiến để giết Mộ Như Nguyệt cũng không khả thi, ngay cả cha cũng không thể giết được nàng ta!
Cho nên, chỉ còn cách kích động đám người này giết nữ nhân kia!
Dù vương trở về biết chuyện thì có thể làm gì?
Thân là vương của địa ngục, sao có thể không để ý tính mạng và địa vị của mình? Cho dù vương yêu nữ nhân này, nhưng cũng không bằng yên bản thân hắn.
Thà tin là có còn hơn không.
Nàng cũng không tin vương sẽ tín nhiệm nàng ta!
"Cái gì? Nữ nhân này lại âm hiểm ác độc, muốn dùng cách này để đánh bại vương? Địa ngục của chúng ta tuyệt đối không thể để loại người này trở thành vương được!"
Hiển nhiên, lời Bạch Yên nói đã khơi dậy lửa giận trong lòng bọn họ.
Nếu lời này là vương tước nói ra, có lẽ bọn họ không nhất định sẽ tin.
Nhưng Bạch Yên là ai? Nàng là nữ thần thiện lương, quang minh lỗi lạc, làm sao có thể vu oan giá họa cho người khác? Hơn nữa, người của phủ vương tước chết cũng là sự thật, như vậy, lời nàng nói cũng không sai...