Môn chủ phất phất tay, cắn răng nói: “Mau đi đi!”
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chỉ cần hắn còn chưa chết thì sẽ có cơ hội báo thù...
Nam nhân ngân bào nhẹ nhàng nâng tay, một luồng sáng đen xông thẳng về phía ngực môn chủ, lần này môn chủ không cản lại mà đón nhận công kích.
Mượn lực lượng luồng sáng đen này, thân thể môn chủ nhanh chóng lui về phía
sau, bàn tay đặt lên kim sư, dùng lực khiến kim sư chuyển động, lúc này
sau lưng hắn xuất hiện một cửa đá, hắn cười lạnh nhìn nam nhân ngân bào
sau đó lăn vào bên trong cửa đá.
Ngay sau đó phá hủy kim sư, vật dùng để mở cửa đá ra!
Nam nhân ngân bào nhìn chằm chằm cửa đá, không đuổi theo, chẳng qua những
người bị môn chủ bỏ lại trở thành đối tượng cho hắn phát tiết lửa
giận...
Bóng đêm bao trùm Thánh Nữ Môn, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, giống như lò luyện ngục nhân gian...
Ban đêm.
Ánh trăng như nước chiếu vào người thiếu nữ đang nhắm chặt hai tròng mắt, lông mi nàng run nhẹ, tựa hồ có vẻ bất an.
Làn da thiếu nữ thật đẹp, trắng sáng mịn màng, dưới ánh trăng càng thêm tuyệt sắc khuynh thành.
Ngay lúc này, một thân ảnh ngân bào từ ngoài cửa sổ bay vào, đứng trước giường thiếu nữ...
Hắn chăm chú nhìn thiếu nữ ngủ say, ánh mắt lưu luyến thâm tình, nhưng khi
hắn vỗ vỗ khuôn mặt mình lại nhịn không được cười khổ một tiếng, sau đó
đeo mặt nạ bạc lên mặt mình.
Ngay thời điểm hắn đeo mặt nạ bạc
lên, thiếu nữ đột nhiên mở mắt, ánh mắt sắc bén, từ trên giường nhảy bật dậy, hai ngón tay hung hăng đánh về phía nam nhân đứng trước giường
mình.
Lúc sắp chạm vào yết hầu nam nhân, nàng dừng lại...
“Vô Trần? Không, ngươi không phải Vô Trần, ngươi là ai?”
Vẻ vui mừng trên mặt thiếu nữ dần biến mất, nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt, gằn từng chữ.
Nàng đã từng nhìn thấy Vô Trần mang mặt nạ bạc cho nên mới ngộ nhận nam nhân này là Vô Trần, nhưng mà Vô Trần không có một đôi mắt màu tím, hơn nữa
khí thế hai người cũng không giống nhau...
Nam nhân này không
phải Dạ Vô Trần.
Nam nhân vươn tay ra muốn vuốt ve dung nhan thiếu nữ, nhưng thời điểm sắp
chạm vào nàng lại buông tay, đáy mắt xẹt qua tia thống khổ cùng lưu
luyến.
Cuối cùng hắn nhìn thiếu nữ một cái thật sâu, không nói lời nào xoay người rời đi...
Tâm Mộ Như Nguyệt khẽ run lên.
Lúc trước, khi nàng nhìn thấy sự đau khổ trong mắt Bạch Trạch, tuy không
biết vì sao khi nhìn ánh mắt kia trong lòng lại có chút khó chịu, nhưng
cũng chỉ như thế mà thôi.
Nhưng khi nhìn ánh mắt thống khổ của nam nhân này, tựa như có cái gì đó hung hăng đâm vào lòng nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm phương hướng nam nhân biến mất, khẽ nhấp môi.Vô Trần, sẽ là ngươi sao?
Nếu là ngươi, tại sao không gặp ta?
Một đêm này, nàng không cách nào ngủ được...
Nam nhân rời khỏi Mộ Trạch liền thống khổ suýt chút nữa ngã gục, hắn vỗ nhẹ mặt nạ bạc trên mặt, đôi mắt tím một mảnh đau đớn: “Lại tới nữa, cỗ lực lượng này...”
Cỗ lực lượng này táo bạo di động trong cơ thể hắn, thậm chí hắn không thể không chế được nó, cũng không biết nguyên nhân vì sao.
Nỗi đau đớn mãnh liệt khiến nam nhân đổ mồ hôi lạnh, hắn ngửa đầu hô to một tiếng...
Một khắc đó, vô số ngọn lửa màu đen từ trong cơ thể hắn xông ra, thiêu rụi
hết cây cối xung quanh, sau đó khôi phục lại bình tĩnh, chỉ để lại nam
nhân thở phì phò từng ngụm...