Mấy câu nói kế tiếp Tiêu lão gia đều không nghe được, sau khi nghe Tiêu
Mẫn vận dụng cấm kị Tiêu gia xong, cả người ngây ngốc, cấm kị Tiêu gia
là cái gì? Chính là chiêu thức đả thương kẻ địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.
Tiêu Mẫn lại dám dùng chiêu thức này đối phó cháu gái mình?
Trong đại gia tộc, chính thứ phân biệt rất rõ ràng, con cháu dòng chính thân
phận vô cùng cao quý, chi thứ làm sao có thể so sánh được với dòng
chính?Tiêu Mẫn đáng chết kia chỉ là một nữ tử chi thứ mà dám giết nữ tử
dòng chính?
Tội này quả thật đáng chết vạn lần!
Tiêu lão
gia hoàn toàn bạo nộ rồi, thậm chí đã quên hỏi vì sao sau khi Tiêu Mẫn
vận dụng cấm kị Tiêu gia, Mộ Như Nguyệt vẫn có thể thắng nàng...
Thánh Nguyệt phu nhân vẫn luôn quan sát biểu tình của Tiêu lão gia, khi nhìn thấy sắc mặt hắn xanh mét, khóe môi khẽ cong lên.
Tiêu Mẫn, ngươi cho rằng động vào nữ nhi của bản phu nhân mà còn có thể làm như không có việc gì sao?
“Cha, so với chuyện đối phó Tiêu Mẫn, chúng ta vẫn nên cho Nguyệt Nhi nhận tổ quy tông trước đã, còn tiện nha đầu Tiêu Mẫn kia, ta phải hảo hảo tính
sổ với nàng.”
Đáy mắt Thánh Nguyệt phu nhân xẹt qua hàn ý.
Bình thường Tiêu Mẫn quá phận thế nào nàng cũng không thèm để ý, nhưng nàng
ngàn vạn không nên khi dễ Nguyệt Nhi, càng không nên vọng tưởng cướp đi
vị hôn phu của Nguyệt Nhi.
Cũng không nhìn xem cái tính tình kia của nàng, làm sao có tư cách so sánh với Nguyệt Nhi?
“Tốt, ta lập tức chuẩn bị, phải mau chóng để cháu gái nhận tổ quy tông, cũng
khiến những người khác không còn gì để nói.” Tiêu lão gia hừ lạnh một
tiếng, khuôn mặt già nua xanh mét.
Hiển nhiên rất tức giận đối với hành vi của Tiêu Mẫn.
“Nguyệt Nhi, đi, ta dẫn ngươi đi gặp Uyển Nhi, qua mấy ngày nữa đại ca ngươi
cũng sẽ trở lại.” Thánh Nguyệt phu nhân cầm tay Mộ Như Nguyệt, tươi cười ôn nhu.
Thánh Nguyệt phu nhân vốn đã tuyệt sắc, tươi cười càng thêm khuynh quốc khuynh thành.
Mộ Như Nguyệt tùy ý để nàng kéo mình đi, độ ấm trong lòng bàn tay thấm vào lòng, làm tim nàng cũng ấm áp lên...
“Mẫu thân, mẫu thân.”
Trong sân, Tiêu Uyển đang chơi đùa bên dòng suối, nàng
liếc mắt một cái đã
thấy Thánh Nguyệt phu nhân, vội vàng đi chân trần từ dòng suối nhỏ đi
ra, chạy nhanh về phía nữ tử cao quý ưu nhã.
“Mẫu thân, Uyển Nhi rất nhớ ngươi.”
Dung nhan Tiêu Uyển phấn điêu ngọc trác, cái tay đang ướt đặt lên người Thánh Nguyệt phu nhân.
Nàng chớp chớp một đôi mắt to sáng ngời, giảo hoạt đáng yêu làm người ta không cách nào kháng cự.
Tâm Thánh Nguyệt phu nhân mềm nhũn, cúi người ôm nữ hài lên, sủng nịnh vỗ
vỗ cái đầu nhỏ, ôn nhu nói: “Làm sao lại để cả người ẩm ướt như vậy?
Không phải ngươi nói muốn gặp Nguyệt Nhi tỷ tỷ sao, hiện tại nàng đang ở Tiêu gia rồi.”
Tiêu Uyển từ trong ngực Thánh Nguyệt phu nhân
nhảy xuống, nhào về phía Mộ Như Nguyệt, đôi tay nhỏ ôm lấy chân thiếu
nữ, ngẩng đầu nhìn dung nhan tuyệt mỹ trước mắt.
“Nguyệt Nhi tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc tới rồi, Uyển Nhi rất nhớ ngươi, về sau ngươi làm tiểu tức phụ cho ca ca được không?”
Thanh âm trẻ con, mềm nhũn, đáng yêu.
Lại làm Thánh Nguyệt phu nhân cùng Mộ Như Nguyệt ngây ngẩn.”Uyển Nhi,
Nguyệt Nhi là tỷ tỷ ruột của ngươi, cũng là muội muội ruột của ca ca
ngươi, quan hệ huyết thống sao có thể kết hôn?” Thánh Nguyệt phu nhân
ngồi xổm xuống, kiên nhẫn dạy dỗ Tiêu Uyển.
Đôi mắt to tròn của
Tiêu Uyển chớp chớp, vẫn không hiểu lắm: “Vì sao muội muội ruột của ca
ca thì không thể làm tức phụ của ca ca?”
Thánh Nguyệt phu nhân nhất thời ngây dại, đột nhiên cảm thấy hẳn là nên hảo hảo dạy nàng chút kiến thức nào đó...