Nam Vực.
Trong hậu viện Nam Cung gia, bạch y nữ tử ngồi trong
đình hóng gió, một thân trắng tuyết giống như cửu thiên huyền nữ tuyệt
sắc khuynh thành.
Nữ tử này khoảng chừng 19 tuổi, ngũ quan tinh
xảo, ánh mắt ôn nhu xuyên qua hàng cây nhìn về phía núi giả cách đó
không xa, nhưng không ai biết nàng rốt cuộc đang nhìn cái gì.
“Tử
hoàng ca ca, không, hẳn là Vô Trần ca ca, đã lâu không gặp, không biết
ngươi có nhớ rõ ta hay không? Bé gái mồ côi ở Tử gia lúc trước...”
Sinh mệnh cường giả vốn rất dài, đặc biệt là người đã đạt đến cảnh giới cao
cấp thiên phú, thậm chí cường giả cấp bậc càng cao hơn, nhưng cho dù
sinh mệnh có dài đến đâu cũng không phải vĩnh hằng.
Người có thực lực quá cường đại cũng sẽ có ngày chết đi.
Nàng vì chờ hắn mà đã tiêu phí quá nhiều thời gian, nhưng hắn vẫn không trở
về, hiện tại nàng chỉ có thể dùng phương pháp đoạt xác trọng sinh mới có thể tiếp tục sống...Tuy thân thể này có thiên phú không tồi nhưng thể
chất quá kém, nếu không thì thực lực của nàng cũng có thể khôi phục
nhanh một chút, sau đó sẽ nhanh tìm được Tử Hoàng ca ca...
Có lẽ
là nhớ tới đôi mắt tím lạnh băng kia, Nam Cung Tử Phượng cười khổ, nam
nhân này ngoại trừ nữ nhân kia, ở trước mặt người khác đều là bộ dáng
khó tiếp cận.
Cho dù là nàng, nghĩa nữ của Tử gia...
Đương
nhiên, Mộ Như Nguyệt sẽ không biết những chuyện này, nàng đang suy nghĩ
biện pháp thuyết phục phu thê Tiêu Thiên Vũ để nàng đi Nam Vực tìm kiếm
Tiêu Phong, huống chi trong lòng nàng có nghi hoặc rất lớn đối với Nam
Cung Tử Phượng.
Loại địch nhân tiềm tàng này quá nguy hiểm.
Nếu như không làm rõ mục đích, nàng sợ là khó có thể ngủ yên...
“Tiểu nha đầu, nếu ngươi muốn tới đó, không bằng chúng ta lén đi đi?” Viêm Tẫn rũ mắt nhìn thiếu nữ, khóe môi cong lên.
Mộ Như Nguyệt lắc đầu nói: “Không được, cha mẹ sẽ lo lắng, cho nên ta không thể lén đi được,
đúng rồi...”
Đột nhiên, ánh mắt nàng sáng lên: “Nghe nói, mấy ngày nữa, ở Thánh cảnh có
tổ chức đại hội dược tông, ta có thể lấy cớ này tạm thời rời khỏi Tiêu
gia, trước khi tham gia đại hội sẽ tranh thủ đến Nam Vực trước.”
Bất luận thế nào nàng cũng phải tìm được Tiêu Phong, hơn nữa còn phải tìm hiểu rõ mục đích của Nam Cung Tử Phượng.
Nghĩ đến đây, nàng liền đi tìm phu thê Tiêu Thiên Vũ, khi Thánh Nguyệt phu
nhân nghe nàng nói muốn đi tham gia đại hội dược tông, trong lòng có hơi chần chừ, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ dặn nàng chú ý an toàn.
Đại hội dược tông cùng Nam Vực cách nhau khá xa cho nên Thánh Nguyệt phu
nhân mới tương đối yên tâm, hơn nữa nàng không ở Tiêu gia, bọn họ cũng
có thể an tâm hành sự, tránh cho sau này hai gia tộc khai chiến sẽ uy
hiếp đến sinh mạng nàng...
“Nguyệt Nhi, ta có một người quen ở
dược tông”, Thánh Nguyệt phu nhân mỉm cười đứng lên, yêu thương vỗ nhẹ
mái tóc thiếu nữ, ôn nhu nói: “Nếu gặp hắn, ngươi cứ nói với hắn ngươi
là nữ nhi của ta, hắn sẽ đặc biệt chiếu cố ngươi.”
“Người quen?” Mộ Như Nguyệt nghi hoặc nhìn Thánh Nguyệt phu nhân.
Thánh Nguyệt phu nhân khẽ gật đầu: “Lão gia hỏa kia là sư phụ ta, chẳng qua
ta không có thiên phú đan dược sư cho nên chỉ theo hắn tu luyện võ đạo,
rất ít người biết tên hắn, người ngoài chỉ xưng hắn là đan tôn giả, nếu
ngươi gặp phải đan tôn giả, nhớ rõ thay mẫu thân tiếp đón hắn.”