“Nha đầu, đi mau.” Viêm Tẫn biến sắc, quay đầu rống lên với thiếu nữ phía sau.
“Đúng là trung tâm hộ chủ”, Nam Cung Tử Phượng cười châm chọc, ánh mắt lạnh
băng xuyên qua Viêm Tẫn nhìn về phía Mộ Như Nguyệt phía sau, “Nếu là
ngươi trước kia, một chút năng lực động vào ngươi ta cũng không có, đáng tiếc đây gọi là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, trước kia ta
quả thật không bằng ngươi, nhưng bây giờ ngươi chỉ là con kiến hôi bị ta khinh thường.”
Tuy sau khi đoạt xác trọng sinh, thực lực của Nam Cung Tử Phượng giảm đi rất nhiều nhưng nàng vẫn giữ lại được một phần,
cũng chính vì vậy nên mới mang lại cho Nam Cung gia một thế lực lớn như
thế.
Nhưng nàng vẫn không hề quên mục đích của mình...
Tìm ra nữ nhân này, giết nàng!Đã nhiều năm, nàng vẫn luôn tìm tung tích của Tử Hoàng ca ca cùng nữ nhân này, nàng biết chỉ cần tìm được một cơ thể
mẹ thích hợp, hai người này có thể chuyển thế làm người, đáng tiếc bọn
họ đều không phải là cường giả trước đây nữa, cho nên muốn tìm bọn họ có chút khó khăn.
Hơn nữa, tuổi thọ của nàng đã hết mà vẫn chưa từng cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ.
Cho đến vài ngày trước, hình như Tử Hoàng ca ca gặp được kì ngộ cho nên cơ
thể mới kích phát ra lực lượng của kiếp trước, vì vậy nàng mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Đáng tiếc với thực lực hiện tại Tử Hoàng
ca ca không thể khống chế được nguồn lực lượng đó, thậm chí sẽ tùy ý bộc phát, có lẽ là vì không muốn lực lượng đó tổn thương nữ nhân này nên Tử Hoàng ca ca vẫn luôn âm thầm nhìn nàng...
Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, Tử Hoàng ca ca vẫn luôn thâm tình như vậy, nhưng phần tình cảm đó không thuộc về nàng....
Tâm Nam Cung Tử Phượng tựa như bị cái gì hung hăng đâm vào, vô cùng đau
đớn, loại cảm giác này giống như dùng kiếm đâm vào trái tim nàng, máu
chảy đầm đìa.
Nàng hít sâu một hơi, không khí ban đêm hơi lạnh
lẽo làm đầu óc nàng dần dần thanh tỉnh. Lúc này, Viêm Tẫn
thừa dịp nàng
thất thần mà bắn ra công kích mãnh liệt, khí thế sắc bén đột nhiên ập
đến, ngọn lửa màu đen rất nhanh đã tới trước mặt nàng.
Bị một
chưởng đánh vảo ngực, Nam Cung Tử Phượng lui về sau hai bước, dung nhan
tuyệt sắc phủ một tầng sương lạnh, nam nhân này lại dám đả thương nàng!
Một ma thú mới bước vào cấp thiên phú mà thôi, cấp bậc này trong mắt nàng chỉ là một con kiến.
“Nếu ngươi đã che chở nàng như vậy, thì cùng chết đi!”
Khí thế trên người Nam Cung Tử Phượng lại tăng lên lần nữa.
Dưới bầu trời đêm, bạch y nhẹ bay trong gió, tóc đen tung bay, nếu bỏ qua
ánh mắt ngoan độc kia, Nam Cung Tử Phượng lúc này đẹp làm người ta động
dung.
Chỉ tiếc hơi thở âm ngoan ác độc kia đã phá hủy phần mỹ cảm này...
Ngón tay Mộ Như Nguyệt chạm vào nhẫn không gian, nàng đương nhiên không phải lỗ mãng chạy tới đây, nhất định có chuẩn bị trước, nếu không đánh lại
Nam Cung Tử Phượng, vậy cũng chỉ có thể dựa vào đan dược để chạy thoát.
“Nha đầu, cẩn thận!”
Viêm Tẫn thất kinh, thân ảnh màu đen phòng về phía thiếu nữ, nhưng đúng lúc
này, một bóng dáng áo tím trong bóng đêm bay vút đến, nháy mắt, thiếu nữ đã rời vào vòng tay ôm ấp của người kia.
Vòng tay nam nhân ấm ấp như thế, hơi thở quen thuộc quẩn quanh chóp mũi, thân thể Mộ Như Nguyệt hơi cứng lại, bờ môi khẽ run lên: “Vô Trần...”
Nam nhân ôm nàng, là Vô Trần phải không?
Vì sao khi ở trong ngực hắn, nàng cảm thấy an tâm như thế, thật giống như khi nàng ở bên cạnh nam nhân kia....