Kỷ Thủy Nhu gắt gao cắn chặt môi tái nhợt, ủy khuất nói: “Nhu Nhi biết
lúc trước không nên có địch ý với Mộ cô nương cho nên muốn đi xin lỗi
nàng, nhưng ta không biết Mộ cô nương có nguyện ý tha thứ cho ta hay
không, nên để người hầu của nàng truyền lời lại, ai ngờ hắn lại...”Lau
nước mắt ở khóe mắt, thanh âm Kỷ Thủy Nhu mảnh mai vô lực: “Ai ngờ hắn
nhân cơ hội muốn phi lễ ta, ta liều chết trốn thoát mới không để hắn
thực hiện được, biểu ca, ngươi đuổi bọn họ đi được không?”
Tần Dật thở dài, cởi áo khoác của mình khoác lên người Kỷ Thủy Nhu, che da thịt lộ ra trước ngực nàng.
Vừa rồi nghe được thanh âm của Kỷ Thủy Nhu, đám người Trương thúc đều đi ra khỏi lều, vừa nghe được lời này, bọn họ phẫn nộ muốn đi tìm Dạ Vô Trần
đánh một trận.
Bọn họ hận nhất loại tra nam khinh bạc nữ tử này.
Loại người như hắn nên thiên đao vạn quả, bầm thây vạn đoạn!
“Thiếu gia, đi, chúng ta báo thù cho tiểu thư.”
“Dám khinh bạc nữ tử, loại người như vậy không xứng sống trên đời!”
Mọi người đều phẫn nộ, xoa xoa tay hầm hè muốn tìm Dạ Vô Trần tính sổ.
Trong lòng Kỷ Thủy Nhu đắc ý nhưng sắc mặt không thay đổi, bộ dáng mảnh mai kia quả thật cực kì giống như nhận hết ủy khuất.
“Mộ cô nương không phải người không hiểu lý lẽ, nàng sẽ cho chúng ta một
công đạo”, Tần Dật nhăn mày, quét mắt nhìn Kỷ Thủy Nhu, nói, “Chúng ta
chỉ cần đuổi người hầu kia đi là được, Mộ cô nương không cần phải đi.”
Nghe hắn nói thế, Kỷ Thủy Nhu bất giác thất vọng thở dài.
Nàng vốn tưởng biểu ca sẽ đuổi luôn nữ nhân kia đi...
Trong lều trại, đám người Tần gia hưng sư vấn tội xông vào, không hỏi rõ tình huống đã trực tiếp phẫn nộ mắng chửi: “Dạ Vô Trần, chính là tiểu tử này vừa rồi đã khinh bạc tiểu thư? Là nam nhân mà cướng bức nữ tử thì có
bản lĩnh gì? Ngươi thèm khát như vậy sao không đi tìm nữ tử thanh lâu,
vì sao phải tổn thương một nữ
tử nhu nhược vô tội?”
Sắc mặt Dạ Vô Trần trầm xuống, còn không đợi hắn mở miệng, bên cạnh đã truyền đến một thanh âm lạnh băng.
“Là ai ở chỗ này loạn ngôn, nói đủ chưa?”
Thanh âm không kiên nhẫn làm mấy người đến hưng sư vấn tội sửng sốt một chút, sau đó mọi người nhìn thấy một cái đầu lộ ra bên cạnh Dạ Vô Trần...
Dạ Vô Trần cũng không thèm nhìn mấy người Tần gia, cúi đầu nhìn thiếu nữ
bên cạnh, tươi cười tà mị: “Ngươi tỉnh? Sao không ngủ nhiều thêm một
lát?”
Mộ Như Nguyệt cười lạnh: “Năm lần bảy lượt bị quấy rầy, ta làm sao ngủ được?”
Dứt lời, nàng ngẩng đầu nhìn về phía mấy người xâm nhập lều trại, gương mặt tuyệt sắc phủ một tầng sương lạnh: “Tần Dật, ngươi quên ta đã nói với
ngươi cái gì sao?”
Nàng thích thanh tĩnh, không thích bị người khác quấy rầy...
“Mộ cô nương, vừa rồi người hầu của ngươi muốn khinh bạc Nhu Nhi, cho nên chúng ta mới...”
Tần Dật muốn mở miệng giải thích, lời còn chưa nói xong đã bị thanh âm lạnh băng của thiếu nữ đánh gãy.
“Khinh bạc nàng?” Mộ Như Nguyệt cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng, “Nam nhân của ta sao lại không có ánh mắt như thế?”Ngụ ý là, nam nhân không có ánh mắt
mới đi khinh bạc nữ nhân này.
Sắc mặt Kỷ Thủy Nhu biến đổi, môi run nhè nhẹ.
Vừa rồi nàng chỉ nhìn thấy nam nhân này, không phát hiện nữ nhân này vẫn
luôn ở trong chăn, cũng vì sơ xuất này mà nàng sẽ mất đi sự tín nhiệm
của biểu ca...