Đội ngũ rất nhanh đã đến địa phận Dược tông, dựa theo cấp bậc để sắp xếp chỗ ở, Mộ Như Nguyệt là nhân giai trung cấp cho nên phải ở trong một
cái nhà gỗ mục nát, mà đan dược sư phàm giai lại được phân ở trong một
cái sân khác.
Vô Ngu vốn muốn để Mộ Như Nguyệt cùng Dạ Vô Trần
đến chỗ hắn ở, nhưng mà Mộ Như Nguyệt không thích bị quấy rầy nên từ
chối hảo ý của Vô Ngu, hắn là đan dược sư phàm giai tất nhiên sẽ có
nhiều người đến tìm hắn.
Trong khoảng thời gian này, Mộ Như Nguyệt muốn luyện chế thành công đan dược đỉnh địa giai.
Gian nhà gỗ này mặc dù mục nát nhưng rất yên tĩnh, vừa vặn hợp ý nàng...
Lúc này, trong sân của đại sư, mấy đan dược sư phàm giai đang thương thảo
cái gì đó, đột nhiên một tiếng cười dài truyền đến, sau đó một thân ảnh
cao lớn đi đến.
Mấy người nhìn nhau, nhưng không ai đứng dậy chào đón, dù là tông chủ dược tông nhưng Mộ Dung Thiên chỉ là một đan dược
sư cao cấp địa giai, cho nên dựa theo cấp bậc còn kém bọn họ hai cấp...
“Các vị đại sư, đã lâu không gặp”, Mộ Dung Thiên cũng không tức giận, mỉm
cười chào hỏi, “Ta tổ chức đại hội dược tông lần này là có ý gì chắc hẳn các vị đại sư đều biết rõ rồi, không biết các ngươi đối với bệnh của
nhi tử ta có mấy phần nắm chắc.”
Mọi người trầm ngâm một lát, lão nhân áo xám lúc trước châm chọc Vô Ngu hơi nhíu mày, nói: “Tông chủ,
chúng ta còn chưa xem qua thân thể thiếu tông chủ cho nên không thể kết
luận được.”
Mộ Dung Thiên cười khẽ, nhưng trên mặt không che giấu được sầu lo.
“Diệp Khâu đại sư nói vậy ta cũng hiểu, bất quá ta còn muốn nói cho các vị
đại sư một điều, một vài đan dược sư phàm giai ở Trung Châu cũng đã từng xem bệnh cho tiểu nhi tử, đáng tiếc đều bó tay không có biện pháp.”
Sắc mặt mọi người nghiêm lại.
Đan dược sư phàm giai là khái niệm gì? Ngay cả đan dược sư phàm giai còn
không có biện pháp chữa khỏi cho thiếu tông chủ, bọn họ có khả năng sao?
“Các vị đại sư cũng đừng tức giận, những đan dược sư phàm giai trung cấp
và
cao cấp ở Trung Châu đều không nhìn ra bệnh của tiểu nhi tử rốt cuộc là
thế nào, cho nên ta mới tổ chức đại hội dược tông lần này, tập hợp đan
dược sư trong thiên hạ xem có người nào nhìn ra được bệnh của nhi tử hay không, dù không luyện chế được đan dược, chỉ cần nhìn ra được một chút
vấn đề thân thể hắn, ta vẫn tuân thủ hứa hẹn, bởi vì chỉ cần tìm ra
nguyên nhân bệnh tình, đan dược sư ở Trung Châu có thể luyện chế ra đan
dược phù hợp.”
Mộ Dung Thiên hứa hẹn điều gì, bọn họ đều rõ ràng.
Đây là cơ hội tốt để tiến vào Trung Châu, không ai muốn từ bỏ, mấy lão nhân ở đây đã sớm đạt tới cấp thiên phú, nhưng cũng chỉ dừng lại ở tiên
thiên trung cấp, nếu muốn đột phá không biết còn phải chờ đến khi nào.
Hiện tại, lệnh bài là biện pháp duy nhất của bọn họ.
“Tông chủ, yên tâm đi, ta nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân bệnh tình của thiếu tông chủ.” trong lòng Diệp Khâu vui vẻ, khuôn mặt đầy nếp nhăn cười rộ
lên như một đóa hoa cúc nở rộ.
“Đối với thực lực của các vị đại
sư ta yên tâm”, Mộ Dung Thiên cười cười, “Nghe nói Diệp Khâu trưởng lão
thu một đồ đệ thiên tài, mới hai mươi tuổi đã đạt đến cao cấp địa giai,
thật là đáng mừng.”
Nghe người khác nhắc tới đệ tử đắc ý của
mình, Diệp Khâu cao ngạo nở nụ cười, hai mươi tuổi đạt đến địa giai cao
cấp, cho dù ở Trung Châu cũng được coi là thiên tài.
“Hai mươi tuổi địa giai cao cấp? Ghê gớm lắm sao?”
Vô Ngu không nhìn nổi bộ dạng đắc ý của lão nhân Diệp Khâu này, hừ lạnh một tiếng.
Nếu hai mươi tuổi địa giai cao cấp được xem là thiên tài, vậy đồ nhi mình tính là cái gì?