“Mộ Như Nguyệt!” Dạ Thiên Phong phẫn nộ nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, rống to: “Ai cho ngươi nói với Đình Nhi như vậy? Dù ngươi có ghen ghét cũng
không thể tổn thương một nữ tử nhu nhược! Đình Nhi không phải ngươi,
nàng nhu nhược như vậy căn bản không chịu nổi những lời đó, lập tức xin
lỗi Đình Nhi cho ta!”
“Ghen ghét?” Mộ Như Nguyệt cười châm chọc
nhìn Dạ Thiên Phong, “Ta ghen ghét ai? Mộ Đình Nhi? Hay là vì ngươi ghen ghét? Vẫn là lời ta đã nói ở Kim Loan điện, Mộ Như Nguyệt ta cả đời này kiên quyết không gả cho một con ngựa giống, vị hôn phu của ta đời này
kiếp này chỉ có một nữ nhân là ta, ngươi có chỗ nào phù hợp với tiêu
chuẩn của ta? Dù mắt ta mù cũng không chọn ngươi.”
Ánh mắt của thiếu nữ khiến sắc mặt Dạ Thiên Phong thay đổi.
Dù hắn đã sớm nghe lời đồn đãi ngoài phố nhưng cũng không ngờ được thiếu
nữ đã từng yêu hắn tận xương kia sẽ nói ra lời này. Nhưng hiện tại nàng
đứng trước mặt hắn, lại không dùng ánh mắt si mê nhìn hắn nữa.
Đáy mắt nàng không có chút tình yêu nào, chỉ có trào phúng châm chọc. Thậm chí còn có sự chán ghét mà hắn không muốn tin tưởng.
Ngay cả Dạ Thiên Phong cũng không biết tại sao khi đối diện với ánh mắt phỉ
nhổ của Mộ Như Nguyệt, trong lòng có chút không thoải mái, rốt cuộc bắt
đầu từ khi nào, nàng thay đổi?
Là cái ngày nàng chứng kiến tình cảnh kia khiến nàng hoàn toàn hết hi vọng?
Như vậy cũng tốt, so với ánh mắt si mê kia làm hắn thoải mái hơn nhiều.
Bỏ qua sự khó chịu trong lòng, ánh mắt thâm thúy của Dạ Thiên Phong lạnh lẽo: “Mộ Như Nguyệt, lập tức xin lỗi Đình Nhi!”
Nghe lời này, Mộ Như Nguyệt có xúc động muốn cười to, dĩ nhiên, nàng đã làm như vậy.
“Dạ Thiên Phong, ngươi lấy tư cách gì ra lệnh cho ta? Cảnh Vương thế tử? Ta nhớ rõ Cảnh Vương và Quỷ Vương là đường huynh đệ, tuy hiện tại ta còn
chưa gả vào Quỷ Vương phủ nhưng cũng đã có danh hiệu, cho nên dựa theo
bối phận, ta còn là đường thẩm của ngươi, chất nhi ngoan, kêu một
tiếng
thím nghe một chút.”
Sắc mặt Dạ Thiên Phong trắng bệch, rồi lại xanh mét, thay đổi liên tục.
Mộ Như Nguyệt cười rộ lên, hàn ý trong mắt thế nào cũng không xóa được.
“Chất nhi ngoan, ta sẽ chờ đến ngày ngươi kính trà cho ta.”
Để lại lời này, Mộ Như Nguyệt mặc kệ Dạ Thiên Phong sắc mặt xanh mét, dần
dần đi khỏi tầm mắt mọi người. Mấy ngày trước nàng không phản kháng là
không muốn nói nhảm với những người này thôi. Nhưng mà, có vài người lại cho rằng nàng dễ bắt nạt.
Hiện tại nàng muốn cho bọn họ hiểu rõ, Mộ Như Nguyệt nàng không phải loại người im lặng cam chịu bị khi dễ.
“Cha, thế tử điện hạ, các ngươi nhìn nữ nhân này!” Mộ Y Tuyết tức giận thiếu
chút nữa giậm chân, “Dù là bá tánh bình dân cũng không ai làm được cả
đời chỉ có một nữ nhân, nàng căn bản là người si nói mộng!”
Đột nhiên, nàng phản ứng lại, vội vàng bịt kín miệng mình, áy náy nhìn Mộ Đình Nhi: “Đình Nhi tỷ tỷ, ta...”
“Ta không sao”, Mộ Đình Nhi lắc đầu, đè nén nộ tâm đau nhức, nói, “Ngươi
nói không sai, cho nên, thế tử điện hạ, ta không trách ngươi, trên đời
này có ai có thể làm được nhất sinh nhất thế nhất song nhân? (một đời
một kiếp một đôi) Chuyện này chẳng qua là kẻ điên nằm mộng thôi.”
Nói xong lời cuối cùng, nàng tựa như lầm bầm lầu bầu, nước mắt lại rơi xuống.
“Thế tử điện hạ, chỉ cần trong lòng ngươi có Đình Nhi, Đình Nhi đã thấy mỹ mãn.”
Lời nàng nói khiến tim hắn tê rần, khẩn thiết ôm giai nhân vào ngực: “Đình
Nhi, ngươi yên tâm đi, cả đời này ta đều tốt với ngươi, nhất định!”