Tiêu gia.
Bước chân Dạ Vô Trần đột nhiên ngừng lại, dưới ánh trăng, dung nhan tuấn mỹ tái nhợt, tim đột nhiên đau nhói, loại cảm giác này giống như sắp mất đi thứ gì đó...
"Nguyệt Nhi!"
Nam nhân nắm chặt nắm đấm, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh: "Nhất định là Nguyệt Nhi xảy ra chuyện gì..."
Chỉ có nữ nhân kia mới có thể làm hắn xuất hiện loại cảm giác này.
----------------------------
Lửa.....
Ngọn lửa lạnh băng màu lam bùng lên, Mộ Như Nguyệt cảm thấy thân thể không thuộc về chính mình nữa, nhưng nàng tuyệt đối không thể chết ở nơi này.
Ở Tiêu gia còn có người thân cùng người nàng yêu đang đợi nàng.
"Mộ Như Nguyệt, ngươi chết đi, ha ha ha!"
Tiếng cười kiêu ngạo của Nam Cung Tử Phượng vang khắp không trung.
Cùng với tiếng cười điên cuồng của nàng, ngọn lửa màu lam càng thêm hỗn loạn, giờ phút này, Mộ Như Nguyệt chỉ cảm thấy vô tận băng hàn bao quanh thân thể mình, lạnh lẽo như tiếng cười của nữ tử kia...
Nhưng mà ngồi chờ chết không phải tính cách của Mộ Như Nguyệt.
Nàng quay đầu nhìn huyền nhai phía sau, ánh mắt lập lòe vài cái, nếu nhảy xuống huyền nhai này, nàng còn có khả năng sống sót, nếu không nhảy xuống sẽ thật sự chết trong tay nữ nhân này.
Tóm lại, thực lực của nàng vẫn không đủ mạnh mới bị áp chế như vậy, nếu thực lực của nàng cường đại, nữ nhân này sẽ không thể uy hiếp nàng...
"Nam Cung Tử Phượng, mối thù hôm nay, Mộ Như Nguyệt ta nhất định ghi nhớ trong lòng, ngày nào đó chắc chắn sẽ tìm ngươi đòi lại!"
Phốc!
Một ngọn lửa lạnh băng màu xanh đánh vào ngực Mộ Như Nguyệt, thân thể nàng lập tức bay xuống huyền nhai, lúc này nàng nhanh chóng ăn một viên đan dược vào, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại...
Thấy thiếu nữ rớt xuống huyền nhai, Nam Cung Tử Phương khẽ nhíu mày.
Nàng là người làm việc tương đối cẩn thận, loại phương pháp sống không thấy người chết không thấy xác này nàng không chấp nhận đươc, chỉ có thể khiến nữ nhân này tan thành mây khói mới có thể vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Nhưng khi nàng muốn đuổi theo, một bóng dáng quen thuộc chạy đến, đáy lòng Nam Cung Tử Phượng run lên, vội vàng thu ngọn lửa màu xanh lại,
đáy mắt xẹt qua một tia sáng.
"Nam Cung Tử Phượng!"
Tiếng rống giận ngập trời cùng một tiếng nổ từ phía sau truyền đến, dưới ánh trăng, một thân ảnh màu tím rơi xuống trước mặt Nam Cung Tử Phượng, con ngươi tím hiện lên sát ý.
Hắn... vẫn tới chậm một bước sao?
"Nguyệt Nhi ở đâu?"
Dạ Vô Trần run sợ, vô tận sợ hãi chiếm cứ trái tim hắn, cũng làm lệ khí trên người hắn khuếch tán ra xung quanh, cả bầu trời đêm cũng lạnh đi vài phần.Nam Cung Tử Phượng cắn môi, ánh mắt lóe lóe: "Nàng cùng Phượng Kinh Thiên hẹn nhau, ta trùng hợp nhìn thấy, bất quá như vậy cũng tốt, nàng đi rồi, Vô Trần ca ca chính là của ta, cho nên ta cũng không ngăn cản bọn họ..."
Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn Dạ Vô Trần, ánh mắt thâm tình nhìn nam nhân nàng yêu hai đời.
"Vô Trần ca ca, nữ nhân lả lơi ong bướm kia có cái gì tốt? Chỉ biết cho ngươi đội nón xanh mà thôi, vừa rồi ta nghe nàng nói thật ra nàng yêu nam nhân Phượng Kinh Thiên kia, chẳng qua thực lực của ngươi mạnh hơn nên nàng mới chọn ngươi thôi, nàng căn bản không có tư cách xứng đôi với ngươi, trên đời này ngươi xứng với Vô Trần ca ca chỉ có ta."
Nam Cung Tử Phượng cắn răng, gằn từng chữ một.
Trước giờ nàng vẫn không rõ vì sao qua hai đời làm ngươi, Vô Trần ca ca vẫn không thèm liếc nhìn nàng một cái? Kiếp trước Mộ Như Nguyệt ưu tú, nhưng hiện tại thực lực của nàng vẫn quá kém...