"Người tới, lên cho ta, đánh gần chết mới thôi!"
Sắc mặt Lam Hinh âm trầm, ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, bên môi nở nụ cười thị huyết giống như Mộ Như Nguyệt trước mắt nàng bất quá chỉ là một con kiến hôi.
"Ở cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, một phế vật như ngươi sống cũng chỉ chịu thống khổ mà thôi, cho nên ngươi hẳn là nên cảm ơn ta giải thoát ngươi khỏi nỗi thống khổ này..."
Nàng nâng cằm, từ trên cao nhìn xuống Mộ Như Nguyệt.
Oanh!
Một ngọn lửa mạnh mẽ đánh vào trước ngực Mộ Như Nguyệt, thân thể nàng bay ngược ra ngoài, đập vào bức bình phong vỡ thành hai nửa, khóe môi tràn ra một vệt máu tươi.
Mấy người đi theo Lam Hinh cũng không phải cái loại ngực to não nhỏ như nàng, ngay từ đầu thấy Mộ Như Nguyệt trấn định ngồi ở đó còn tưởng rằng nàng thật sự có chuẩn bị trước, ai ngờ một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Thì ra bộ dáng trầm ổn bình tĩnh kia chỉ là phô trương thanh thế.
"Ha ha ha!"
Tiếng cười trào phúng vang khắp gian phòng.
Một đệ tử Lam gia ngửa đầu cười điên cuồng, ánh mắt trào phúng: "Ta nói ngươi giả bộ cái gì, chỉ bằng một phế vật như ngươi nhìn thấy đám chúng ta nhiều người như vậy, không phải cảm động rơi nước mắt thì chính là nên sợ tới mức run rẩy, còn dám ở trước mặt chúng ta giả bộ bình tĩnh! Thật không biết ánh mắt của Phượng đại thiếu gia thế nào mà lại nhìn trúng nữ nhân như ngươi, không tiếc vứt bỏ tiểu thư Lam Nguyệt, ngươi ngay cả tư cách xách giày cho Lam Nguyệt cũng không có!"
"Ha ha, nữ nhân này tuy là phế vật nhưng cũng là một mỹ nhân tuyệt thế, hay là tặng cho ta làm tiểu thiếp, ta nhất định sẽ khiến nàng dục tiên dục tử, muốn ngừng mà không được, thậm chí sẽ không thể rời khỏi ta!"
Người nói lời này, khuôn mặt cực kì đáng khinh, ánh mắt tà ác liếc về phía dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ.
Nhưng mà từ đầu đến cuối thần sắc Mộ Như Nguyệt đều không có biến hóa gì...
Oanh!
Ầm ầm ầm!
Một luồng nguyên khí đánh vào người nàng, lực lượng mãnh liệt làm sắc mặt Mộ Như Nguyệt lập
tức trắng bệch, khuôn mặt không biểu tình nhìn chằm chằm những người đang cười điên cuồng kia.
Có lẽ đây gọi là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!
Mộ Như Nguyệt cười lạnh, bắt đầu vận chuyển đan thư trong cơ thể...
Sau trận chiến với Tiêu Mẫn ở Mộ trạch, nàng phát hiện đan thư có thể biến lực lượng cùng thuộc tính thành lực lượng cho mình sử dụng, nhưng ngoại trừ lần đó nàng vẫn chưa có cơ hội dùng phương pháp này.
Hiện tại, nàng dựa vào sinh lực thiên phú trong tháp cao giác ngộ được lực lượng thiên phú, chỉ cần tụ tập nguyên khí lại tới mức đỉnh điểm sẽ có thể đột phá, nếu là tu luyện bình thường sợ là nàng phải mất mấy tháng mới đạt được thành tựu như thế, đương nhiên nếu có người khác tương trợ thì khác rồi....Nhìn mấy người kia công kích thiếu nữ, Lam Hinh cười lạnh: "Tiện nhân, bây giờ xem ai có thể tới cứu ngươi, Phượng Kinh Thiên đã ra khỏi Phượng Thành, ai cũng không giúp được ngươi!"
Mà hôm nay, chính là ngày chết của nàng...
Nghĩ đến cái tát ngày đó Phượng Kinh Thiên đánh mình, Lam Hinh nắm chặt nắm đấm, nụ cười lạnh trên mặt càng sâu hơn, ánh mắt độc ác mà tàn nhẫn.
"Phụt!"
Mộ Như Nguyệt phun một ngụm máu tươi, nhiễm đỏ một thân bạch y.
Nhưng khuôn mặt nàng vẫn trước sau như một không có biểu tình gì, vẻ mặt thản nhiên.
Đan thư vận chuyển trong cơ thể, vô số nguyên lực màu đỏ dần dần hấp thu vào cơ thể sau đó được một loại lực lượng bao lại đưa đến chỗ đan điền, còn những thuộc tính khác nàng căn bản không kịp quan tâm tới, chỉ có thể tùy ý những lực lượng đó tổn thương thân thể nàng...