Chẳng lẽ là cốt nhục lưu lạc bên ngoài của Tử gia?
Trong lòng Mộ Như Nguyệt bỗng nhiên nhảy dựng.
Nếu Dạ Vô Trần là chuyển thế của Tử Hoàng, dung mạo giống hệt kiếp trước, vậy thì không biết chừng Tử Thiên Cảnh là cốt nhục lưu lạc bên ngoài của Tử gia.
Chẳng qua đây cũng chỉ là suy đoán trong lòng nàng thôi, cho nên nàng cũng không nói ra nghi hoặc này....
Đúng lúc này, cửa phòng bất chợt bị đẩy ra, Dạ Vô Trần nhăn mày, ánh mắt âm trầm quét về phía cửa, dừng lại trên thân ảnh già nua kia.
Thần sắc Võ Nghi thản nhiên, phất phất vạt áo đi vào phòng.
"Dạ Vô Trần, ngươi quả nhiên ở đây, ta chỉ có một câu muốn hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý cưới Nhược Ảnh hay không? Nàng vì ngươi mà bị thương nghiêm trọng như vậy, sao ngươi có thể thờ ơ?"
"Phụt!"
Hắn còn chưa dứt lời, một tiếng bật cười từ bên cạnh truyền đến.
Ánh mắt Võ Nghi bỗng sắc bén nhìn sang phía thiếu niên tuấn mỹ đang cười nhạo báng bên cạnh.
"Ngươi cười cái gì?"
"Ta cười cái đồ giày rách vô liêm sỉ Lâm Nhược Ảnh kia, đừng nói là Dạ Vô Trần, dù là khất cái cũng không cần", Tử Thiên Cảnh mỉm cười, châm chọc, "Mà ngươi còn vọng tưởng đưa cái giày rách kia cho hắn, cho nên ta không nhịn được mới bật cười."
Vừa đuổi đi một tiểu tam, sư phụ tiểu tam lại tìm đến, xem ra những người ngàn năm sau này đều thích xen vào tình cảm của người khác.
Hắn nhất quyết không cho phép bất kì ai chia rẽ đôi phu thê này.
"Đồ nhi của ta trước nay chưa từng có quan hệ ái muội với bất kì nam nhân nào, càng không thân thiết tiếp xúc, tại sao ngươi nói là giày rách?" Võ Nghi cười lạnh, ánh mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.
Hôm nay Dạ Vô Trần cưới thì tốt, mà không muốn cũng phải cưới!
Hắn nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội mượn sức thiên tài này!
"Không tin?" Tử Thiên Cảnh lười biếng duỗi eo, vẻ mặt tươi cười nói, "Vậy ngươi cứ về xem xem nàng có phải thân hoàn bích hay không, cái loại nữ nhân như nàng cho dù ném cho khất cái cũng không ai nguyện ý nhìn nàng một cái!"
Tuy Dạ Vô Trần ghen tuông với Tử Thiên Cảnh, nhưng hắn không thể không thừa nhận lời này
rất đúng.
"Không sai, loại nữ nhân ngay cả khất cái cũng không cần, mà ngươi còn muốn bổn vương cưới? Các ngươi quá coi trọng bản thân rồi, bổn vương liếc nàng một cái cũng thấy ghê tởm, đừng làm cho bổn vương cả đời này đều ăn không ngon!"
So với lời của Tử Thiên Cảnh, Dạ Vô Trần vũ nhục càng khiến Võ Nghi lửa giận ngập trời.
"Dạ Vô Trần, đừng quên ngươi là đệ tử võ đường!"
"Võ đường?" Dạ Vô Trần không cho là đúng, "Ngươi cho rằng chỉ dựa vào ngươi thì có thể uy hiếp bổn vương? Một cái võ đường mà thôi, diệt luôn thì thế nào?""Ngươi làm càn!"
Sắc mặt Võ Nghi đại biến, đột nhiên cười lạnh: "Muốn diệt võ đường, đáng tiếc, ngươi không có bản lĩnh này, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi đừng quá không thức thời."
Tử Thiên Cảnh nheo mắt, sắc mặt lạnh lẽo nhạo báng: "Nếu một mình hắn không được, thêm ta thì sao? Một võ đường mà thôi, nếu ngươi không cần, ta cũng có thể khiến nó biến mất!"
Nghe lời này, ánh mắt Dạ Vô Trần quét về phía Tử Thiên Cảnh.
Có lẽ từ đầu hắn không thích thiếu niên kia tranh đoạt tức phụ của mình, nhưng mà giờ phút này, thật ra Dạ Vô Trần có cảm giác mình có một đồng minh.
Bởi vì bọn họ đều có chung mục đích, chính là muốn bảo hộ nữ nhân này!
Thấy Dạ Vô Trần còn muốn nói gì, Mộ Như Nguyệt đè tay hắn lại, chậm rãi buông đũa xuống, đứng lên nhìn Võ Nghi: "Dạ Vô Trần là nam nhân của ta, ngươi muốn giúp đồ đệ của ngươi đoạt nam nhân của ta, ngươi đã hỏi qua ý kiến của ta chưa? Ngươi cho ta là người chết hay sao?"