"Càn rỡ!" Nam nhân trung niên nắm chặt nắm đấm, thái dương co giật, ánh mắt của hắn giống như là đang nhìn một kẻ thù không đội trời chung: "Đình Nhi là nữ nhi của ta, há lại để cho ngươi vũ nhục nàng như vậy?!"
Giống như trong lòng của hắn chỉ có Mộ Đình Nhi và Mộ Y Tuyết mới là nữ nhi của hắn, còn Mộ Như Nguyệt lại là con hoang mở miệng làm thương tổn đứa nữ nhi bảo bối.
"Cha, được rồi." Mộ Đình Nhi kéo cánh tay nam nhân trung niên, lắc đầu, cắn môi nói: "Đình Nhi vẫn tự biết thân phận mình là dưỡng nữ của Mộ gia mà thôi, không cầu những cái khác, từ nhỏ ta đã mất đi cha ruột, chỉ cần cha có thể cho ta một chút tình thương của cha thì đã đủ hài lòng rồi."
"Aizzz." Nam nhân trung niên thở dài: "Đình Nhi, cha ruột của ngươi vì cứu Lão phu nhân mà chết, khi đó ta liền thề rằng sẽ đối xử với ngươi như con gái ruột, sao có thể để người khác tổn thương ngươi được chứ?!"
Mộ Như Nguyệt liếc nhìn, thần sắc của hắn vô cùng u ám.
Hiển nhiên trong miệng hắn 'Người khác' chính là chỉ Mộ Như Nguyệt.
"Cha, Thế tử điện hạ còn ở đây." Mộ Đình Nhi cúi thấp đầu, khẽ nói.
Ai cũng không có phát hiện bên môi nàng xuất hiện nụ cười lạnh.
Nàng làm như vậy đương nhiên không phải là vì xin Mộ Như Nguyệt tha thứ, chỉ vì nàng biết Bạch thế tử ưa thích nữ tử khéo hiểu lòng người, lúc trước chính là bởi vì điều này mới yêu nàng.
"Ha ha, Thế tử, để người chê cười rồi." Nam nhân trung niên nắm quyền xin lỗi, sau đó quay đầu nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi còn đứng ngơ ngẩn ở đó làm gì? Lập tức cút cho ta! Sau này khi Thế tử và Đình Nhi ở chung một chỗ còn dám chạy đến quấy rầy thì ta sẽ đánh gãy chân của ngươi."
Đáy mắt Mộ Như Nguyệt xẹt qua tia lạnh lẽo, nhưng nàng dù sao mới vừa đi tới đại lục này, có một số việc cần phải từ từ tiêu hóa, vì vậy nàng chỉ dùng con ngươi thấu xương kia đảo qua phụ thân Mộ Tình một cái, sau đó men theo trí nhớ trong đầu mà quay về chỗ của mình.
Mộ Tình khẽ giật mình, đây là ánh mắt của nữ nhi hắn sao? Có điều là hắn