Nguyệt Tôn và Tử Hoàng từ ngàn năm trước là một đôi thần tiên quyến lữ, người biết tung tích Tử Hoàng hẳn là chỉ có một mình nàng....
Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Vô Trần đang ở trong học phủ."
Lời nữ tử đạm nhiên như gió, nhẹ nhàng lọt vào tai mỗi người, trong chớp mắt, thần sắc mấy người cứng lại rồi, kinh ngạc nhìn nữ tử.
Dạ Vô Trần? Nàng nói Tử Hoàng là Dạ Vô Trần? Như vậy, chẳng phải là Nguyệt Tôn và Tử Hoàng cùng xuất hiện sao? Nếu truyền ra không biết sẽ khiến bao nhiêu người khiếp sợ....
"Nga", Hồng Vận gật gật đầu, cười ha hả nói, "Nguyệt Tôn, phía sau núi học phủ chúng ta có một cỗ lực lượng Tử Hoàng lưu lại, phiền toái Nguyệt Tôn nói Tử Hoàng đến lấy lực lượng này, thời gian chúng ta có thể ở lại đây không nhiều lắm, phải nhanh trở lại sau núi, thỉnh Nguyệt Tôn bảo trọng, hơn nữa...."Hồng Vận hơi ngừng một chút, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mọi người ở đây.
"Chuyện hôm nay, không ai được truyền ra ngoài, nếu để ta biết ai làm lộ thân phận Nguyệt Tôn, giết không tha!!!"
Ba chữ 'giết không tha' làm trái tim mọi người run lên.
Ở đại lục Trung Châu, Nguyệt Tôn có không ít minh hữu, nhưng càng có nhiều kẻ thù hơn, rất nhiều người thèm nhỏ giãi bảo vật trong tay nàng, cho nên nếu để thân phận của nàng bại lộ chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm.
Hiện tại, thực lực của nàng chưa đủ mạnh, cũng không phải là cường giả tuyệt thế ngàn năm trước, trước khi nàng đủ trưởng thành, tuyệt đối không thể để người ngoài biết được thân phận nàng.
"Thủy tổ, yên tâm đi, trong lòng vãn bối hiểu rõ." La Âm cung kính đáp, đắc ý liếc mắt về phía Thích Dung sắc mặt tái nhợt.
Hồng Vận khẽ gật đầu, nở nụ cười vừa lòng.
Bỗng nhiên, một trận cuồng phong nổi lên, hai thân ảnh trên không trung tiêu tan giống như chưa từng xảy ra chuyện gì...
Ong!
Cửu thiên long viêm kiếm khẽ động, bay nhanh vào tay Mộ Như Nguyệt, lúc Mộ Như Nguyệt vừa dời mắt, đáy mắt chợt léo
sát khí lạnh lẽo.
"Lam Nguyệt!" Mộ Như Nguyệt cười lạnh, "Ngươi không nên bắt tay với Tử Phượng, càng không nên có ý đồ với hắn..."
Thân thể Lam Nguyệt chấn động, khẽ lui về phía sau.
Cuồng phong phất qua, tóc đen bay múa, Mộ Như Nguyệt nâng mắt, thanh âm lạnh băng tràn ngập sát khí.
"Cửu thiên long viêm kiếm!"
Một tiếng rồng rống chấn vang không trung.
Thân kiếm phát ra hồng quang, khắp không trung một mảnh đỏ rực, mọi người bỗng nhìn thấy Viêm Long trên thân kiếm hoạt động, rời khỏi trường kiếm phóng về phía Lam Nguyệt.
"Không!"
Lam Nguyệt hoảng sợ, trợn to mắt, khàn giọng hét lớn.
Nhưng mà, Viêm Long sẽ không dừng lại, con ngươi màu đỏ tàn nhẫn, nó dùng thân thể rực lửa hung hăng đánh về phía Lam Nguyệt.
Bá!
Ngọn lửa từ trên người nàng bùng lên, thân thể mềm mại kia văng ra thành một vòng cung rồi rơi xuống, để lại trên không trung đầy trời huyết hoa.
Nóng...
Lửa nóng bao quanh thân thể khiến thần sắc nàng vặn vẹo, nỗi thống khổ sâu vào cốt tủy, tựa như không hề có điểm dừng....
"Ha ha!"
Bên trong ngọn lửa truyền ra một tiếng cười cuồng ngạo.
Lam Nguyệt nâng mắt, châm chọc nhìn về phía bạch y thiếu nữ đứng trong gió: "Mộ Như Nguyệt, không phải ta thua ngươi, ta thua vận khí của mình, nếu không phải mấy lão gia hỏa đó xuất quan đúng lúc, hôm nay chính là ngày chết của ngươi! Chỉ là ta không được thần may mắn chiếu cố bằng ngươi..."