"Yến Phi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Tiêu Tam gia hận nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ trừng mắt Yến Phi.
"Không có gì, kêu Tiêu Phong cùng nữ tử bên cạnh hắn cho ta!"
"Ngươi nói là Tiêu Phong và muội muội hắn?" Tiêu Tam gia ngây ngẩn, đáy mắt lập lòe tia sáng ngoan độc.
"Không sai!" Yến Phi hất cằm, cười nhạo nói, "Hai hỗn đản này dám ra tay đả thương nhi tử của ta, còn hại nhi tử ta đến giờ vẫn chỉ có thể phát ra tiếng chó kêu, ta muốn hai hỗn đản kia trả giá gấp ngàn vạn lần!!!"
Tiêu Tam gia cười ha hả.
Đúng là trời cũng giúp hắn, hắn vốn cho rằng không còn cách nào đối phó hai người kia.
"Ngươi cười cái gì?" Yến Phi trừng mắt, phẫn nộ nói.
"Cái này... Yến gia chủ, ngươi yên tâm, Tam gia ta rất công bằng, sao có thể để ngươi chịu ủy khuất lớn như vậy? Bây giờ ta lập tức kêu hai huynh muội kia ra, mặc cho ngươi xử lý."
Rất công bằng?
Yến Phi quả thật cảm thấy trơ trẽn thay cho Tiêu Tam gia, nhưng hắn cũng không nói thêm gì, hắn tới đây chủ yếu là vì hai người kia...
"Di, các ngươi ở đây thật náo nhiệt a."
Đột nhiên, một thanh âm già nua từ phía sau truyền đến.
Tiêu Tam gia kinh ngạc nhìn lại liền thấy Trần Phàm cùng một lão giả đi về phía này, thời điểm nhìn thấy lão nhân, trong lòng hắn vui vẻ, vội vàng tiến lên nghênh đón: "Vu Sơn đại sư, Trần tướng quân, sao các ngươi lại tới? Đại sư tới vì Thiên Nhi sao?"
"Nga?" Vu Sơn kéo dài thanh âm, nói thật, Tiêu Thiên kia đã tàn phế, huống chi ngày thường hành sự lại quá phận, dù là thiên tài nhưng trước nay hắn vẫn không thích đệ tử này. Sao có thể vì hắn mà tới?
"Nơi này xảy ra chuyện gì?" Vu Sơn cau mày, ánh mắt cao ngạo nhìn về phía Tiêu Tam gia.
"Là thế này, Vu Sơn đại sư", Tiêu Tam gia vội vàng giải thích, "Tiêu Phong và muội muội hắn Tiêu Như Nguyệt đả thương nhi tử của Yến gia chủ, Yến gia chủ tới
báo thù cho nhi tử, Tiêu Tam gia ta rất coi trọng sự công bằng cho nên đang muốn làm chủ cho Yến Vĩ."
Bởi vì Mộ Như Nguyệt nói với lúc trước của mình với Trần Phàm, cho nên nhất thời hai người đều không biết người mà Tiêu Tam gia nhắc tới là nàng...
Vu Sơn nhíu chặt mày, ánh mắt dần trở nên nôn nóng.
Vừa rồi, hắn cho Tứ Hoàng tử ăn Hóa cốt đan, Tứ hoàng tử quả thật độc càng thêm độc, nếu không phải lúc đầu bệ hạ cho người chuẩn bị máu hỏa lang, sợ là Tứ Hoàng tử khó giữ được mạng...
Lúc này, Vu Sơn thua, thua tâm phục khẩu phục, tính tình cao ngạo đều biến mất, vì tính mạng Tứ Hoàng tử, hắn bất đắc dĩ phải tới đây xin lỗi Mộ Như Nguyệt...
Nghĩ đến chuyện vì mình mà suýt nữa hại Tứ Hoàng tử mất mạng, sắc mặt Vu Sơn lộ vẻ áy náy, hắn trầm mặc nửa ngày, mở miệng: "Ta tới Tiêu gia các ngươi là muốn tìm một người.""Tìm người?" Tiêu Tam gia hơi sửng sốt, "Không biết Vu Sơn đại sư muốn tìm...."
"Nga, là một vị cô nương họ Mộ."
"Họ Mộ? Nhưng mà Tiêu gia chúng ta không có ai họ Mộ...."
"Không có?" Vu Sơn nhíu mày, quay đầu nhìn Trần Phàm, "Trần tướng quân, sao lại thế này?"
Trần Phàm cũng không rõ tại sao nàng không có ở Tiêu gia, hắn lắc lắc đầu nói: "Vị cô nương kia nói nàng ở Tiêu gia, vì sao lại không có?"
"Ha hả", Tiêu Tam gia cười gượng hai tiếng, "Vu Sơn đại sư, Trần tướng quân, các ngươi có thể nghe lầm hay không, Tiêu gia chúng ta quả thật không có người họ Mộ..."