Mộ Như Nguyệt hơi thấp thỏm, nhỏ giọng hỏi: "Ta không cố ý, ai bảo ngươi che dấu hơi thở, ngươi không có chuyện gì đi?"
"Ta chỉ muốn cho nàng một bất ngờ thôi, ai biết xuống tay ác như vậy, nếu dùng thêm chút lực nữa, phỏng chừng ta thật sự bị phế đi."
Ánh mắt Dạ Vô Trần ai oán, ủy khuất nhìn dung nhan tuyệt sắc trước mặt: "Chẳng lẽ nàng muốn phế vi phu sau đó tìm nam nhân khác? Không được, đời này nàng chỉ thuộc về một mình ta, ai dám đoạt đi ta liền giết kẻ đó!"
"Ta đã nói không phải cố ý..."
"Nguyệt Nhi, nàng nên bồi thường ta thế nào?" trong mắt Dạ Vô Trần hiện lên tia âm hiểm, cười tà nói, "Vì gặp nàng, ta đi suốt đêm không ngừng nghỉ, kết quả nàng lại cho ta một đạp..."
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt yếu thế nói: "Vô Trần, làm sao chàng biết ta ở chỗ này?"
Dạ Vô Trần nhướng mày: "Tâm linh tương thông, bất quá nàng đừng nói sang chuyện khác."
Nhìn bộ dáng mệt mỏi của nam nhân, Mộ Như Nguyệt quả thật có chút đau lòng, nhưng nàng còn có chuyện quan trọng muốn nói với hắn.
"Đúng rồi, Vô Trần, ta tìm được nhi tử kiếp trước của chúng ta rồi."
"Ân, ta biết", Dạ Vô Trần gật đầu, "Tử Thiên Cảnh chính là nhi tử của chúng ta."
Mộ Như Nguyệt kinh ngạc liếc hắn một cái: "Làm sao ngươi biết được?"
"Ta khôi phục kí ức."
Ánh mắt Dạ Vô Trần hơi trầm xuống, cười khổ nói: "Cũng chính là ta khôi phục kí ức nên mới nhớ lại quá khứ thống khổ đó, đáng tiếc, thực lực lại chưa khôi phục được, bất quá ta tin tưởng rồi sẽ có một ngày chúng ta khôi phục thực lực như kiếp trước. Đúng rồi, Nguyệt Nhi, có phải Tử Phượng đến tìm ngươi không?"
Dưới ánh mắt nôn nóng của nam nhân, Mộ Như Nguyệt gật đầu, nói: "Yên tâm đi, nàng không làm gì ta, chỉ dùng Cảnh Nhi uy hiếp ta, bảo ta quan hệ với nam nhân khác trước mặt ngươi..."
Oanh!
Khí thế âm hàn trên người hắn phát ra, đôi mắt tím thoáng hiện lên sát khí, sắc mặt âm trầm: "Nếu
để ta nhìn thấy nàng, nhất định sẽ khiến nàng hồn phi phách tán vĩnh viễn không thể siêu sinh!"
Nữ nhân kia dám làm ra chuyện như vậy.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện Mộ Như Nguyệt hầu hạ dưới thân nam nhân khác, tim hắn như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, đau đớn không thể kiềm chế.
"Thực lực hiện tại vẫn chưa đủ, nếu ta có thực lực như kiếp trước, muốn tìm Tử Phượng trong biển người mênh mông rất dễ dàng, nhưng mà thực lực của ta vẫn chưa khôi phục toàn bộ, Nguyệt Nhi, bất luận thế nào ta đều sẽ bảo hộ nàng và Cảnh Nhi, sẽ không để các ngươi chịu một chút thương tổn nào!"
Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng cầm tay hắn, từ trên giường ngồi dậy, cười nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không có việc gì, tiểu gia hỏa này vẫn luôn bảo hộ ta..."
Theo tầm mắt nàng, Dạ Vô Trần nhìn về phía bụng nàng, khẽ cau mày: "Nguyệt Nhi, hiện tại nàng đã mang thai bảy tám tháng, tại sao bụng còn chưa lớn?"
"Chương lão nói cho ta biết, tiểu gia hỏa này không giống người thường, nếu muốn hắn lớn nhanh thì cần rất nhiều năng lượng, không tới bốn năm năm là không ra được."
Mặt Dạ Vô Trần đen lại: "Hắn còn muốn tra tấn nàng bốn năm năm? Chờ đến khi hắn ra, ta nhất định hung hăng giáo huấn hắn một trận!"
"Vô Trần, hắn là nhi tử của chàng!"
"Dù là nhi tử thì thế nào? Trên đời này chỉ có một mình Nguyệt Nhi là quan trọng nhất, hay là về sau chúng ta đừng sinh nữa, ta không muốn nàng chịu khổ như vậy nữa."