Sau khi trở lại Mộ gia, Mộ Tình phân phó hai nha hoàn đi chiếu cố Mộ
Đình Nhi, không hề liếc nhìn nàng lấy một cái, nữ nhi này làm hắn mất
hết mặt mũi, sao hắn còn có thể thương yêu nàng như trước kia nữa?
Hiện tại hắn không vứt bỏ nàng cũng chỉ vì ân đức phụ thân nàng liều mạng cứu lão phu nhân.
“Nha đầu Mộ Như Nguyệt kia sao có thể đột nhiên thay đổi lớn như vậy?” Mộ
Tình cau mày, nếu nói ngay từ đầu Mộ Như Nguyệt bày ra thực lực võ giả
cấp ba, hắn thầm hận nha đầu thối này lừa gạt mình, nhưng hiện tại biết
được thực lực chân chính của nàng, Mộ Tình thật sự hối hận.
Sớm biết như vậy thì không nên trục xuất nàng ra khỏi gia môn, bây giờ có hối hận cũng vô dụng.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm ồn ào, không đợi hắn kịp ra xem
đã xảy ra chuyện gì đã thấy một đám lão quan viên, thái thái từ bên
ngoài đi vào.
“Mộ gia chủ, chúc mừng chúc mừng.”
Mở miệng đầu tiên là Hộ bộ thượng thư Chương Lâm, hắn vừa vào đã tươi cười chúc mừng.
Mộ Tình cười khổ: “Ta có cái gì đáng chúc mừng?”
“Đại tiểu thư Mộ Như Nguyệt của quý phủ đạt được quán quân đại hội, được
Thanh Vân Môn coi trọng, chẳng lẽ còn không phải chuyện vui sao?” Chương Lâm kì quái liếc hắn một cái, nói.
Mộ Tình bất đắc dĩ thở dài,
lắc đầu nói: “Nói vậy là Chương đại nhân chưa biết, nghịch nữ kia đã bị
ta trục xuất khỏi gia tộc, không còn là người Mộ gia nữa.”
Ai ngờ nghe Mộ Tình nói thế, Chương Lâm vẫn chưa rời đi, ngược lại cười nói:
“Mộ gia chủ, tục ngữ nói máu mủ tình thâm, Mộ Như Nguyệt tiểu thư sao có thể thật sự rời khỏi Mộ gia? Ngươi là phụ thân thân sinh của Mộ Như
Nguyệt, chỉ cần khuyên bảo nàng quay về gia tộc, vậy nàng không thể
không đáp ứng.”
Cảm thấy lời Chương Lâm nói có lý, Mộ Tình cũng
buông xuống thấp thỏm trong lòng, đương nhiên cũng tiếp nhận lời chúc
mừng của những người khác. Cứ làm như chỉ cần hắn hạ mình đến khuyên bảo thì Mộ Như Nguyệt sẽ trở lại Mộ gia vậy.
Một đoạn thời gian sau
đó, ngoại trừ nhóm quyền quý trong Phượng thành,
ngay cả người của Thanh Vân Môn cũng tìm tới cửa, thậm chí có người biểu đạt ý muốn thu đồ đệ,
nhưng Mộ Tình cũng không biết Mộ Như Nguyệt hiện tại đang ở đâu, cho nên chỉ có thể phái người đi tìm nàng.
Về phần Mộ Như Nguyệt, sau
khi rời khỏi Hoàng cung thì ở trong nhà không ra cửa, đương nhiên không
biết Mộ gia đang tìm kiếm mình.
Hôm nay, nàng vừa mới cất đan
dược luyện chế được vào nhẫn không gian, liền nghĩ tới đã lâu mình không thấy Vô Ngu cho nên dọn dẹp lại dụng cụ luyện đan xong thì ra khỏi nhà.
Chưởng quầy Bách Thảo Đường đã sớm quen với việc Mộ Như Nguyệt đến đây, nên
khi thấy nàng xuất hiện trực tiếp dẫn nàng đến phòng luyện đan.
Lúc đến phòng luyện đan, Vô Ngu liếc mắt thấy Mộ Như Nguyệt đang đi tới, đôi mắt sáng lên, nhanh chóng đứng dậy đi đến chỗ nàng.
“Nha đầu, sao ngươi tới đây?”
“Ta đến xem” Mộ Như Nguyệt chớp chớp mắt, đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, nói, “Sư phụ, hiện giờ ngươi đang làm gì?”
“Ha ha, cũng không có gì, chỉ là Bách Thảo Đường có một gốc dược liệu khô
héo, ta đang nghĩ xem có biện pháp nào cứu được không.”
Khi nói chuyện, Vô Ngu nhìn về phía dược liệu để trên bàn.
Mộ Như Nguyệt nhìn theo ánh mắt hắn, thấy một gốc dược liệu như hoa sen
tám cánh, tim sen màu vàng tỏa ánh sáng ảm đạm, các cánh hoa cũng rũ
xuống, hiển nhiên sắp chết.
“Bát diệp tuyết liên?” (hoa sen tám
cánh, để như vậy nghe hay hơn) Mộ Như Nguyệt giật mình, bát diệp tuyết
liên này là dược liệu để luyện đan dược trung cấp Tẩy tủy đan, không ngờ lại gặp được ở chỗ này.