"Ta mệt mỏi."
Mộ Như Nguyệt ngáp một cái, hơi buồn ngủ nói.
Bị hắn lăn lộn cả đêm, hiện tại toàn thân nàng đau nhức không thôi...
"Nương tử, vậy để vi phu mát xa cho nàng."
Dạ Vô Trần ấn Mộ Như Nguyệt ngồi xuống ghế, sau đó hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đùi nàng, vì thế, lúc nha hoàn của Thần Vương phủ đi ngang qua, liền nhìn thấy nam nhân tôn quý như thần kia đấm lưng bóp chân cho một nữ tử, trên gương mặt tuấn mỹ còn mang theo nụ cười lấy lòng...
Ban đêm.
Yến hội hoàng cung, ca múa náo nhiệt.
Hôm nay, ngoại trừ người Âu Dương gia và Đông Phương gia, còn có các quan viên đại thần dẫn theo người thân đến dự, đơn giản là muốn nhìn thấy Quỷ Vương.Tuy nói Quỷ Vương luôn đeo mặt nạ, nhưng đối với Quỷ Vương ngân diện khiến bệ hạ nể mặt vài phần này, rất nhiều người vẫn có thái độ kính ngưỡng...
Bỗng nhiên, mọi người đều ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn về phía hai thân ảnh cầm tay nhau đi đến.
Bạch y nữ tử tựa như tiên nữ, tuyệt sắc khuynh thành, một thân khí chất lạnh lùng, đôi mắt đen lạnh băng khiếp người.
"Kia... nữ nhân kia không phải là nữ nhân bên cạnh Thái tử điện hạ trong lần tiệc ngắm hoa lần trước sao? Vết sẹo trên mặt nàng đâu? Tại sao lại trở nên xinh đẹp như vậy?"
"Hừ, xinh đẹp thì thế nào? Bất quá chỉ là hồ ly tinh, câu dẫn Thái tử điện hạ còn chưa đủ, cũng không biết từ khi nào ngay cả Quỷ Vương cũng bị câu đi!"
Hồng y nữ tử ghen ghét nhìn Mộ Như Nguyệt, đáy mắt tối tăm.
Nữ nhân này suốt ngày ở trong phủ Thái tử, ai dám nói nàng và Thái tử trong sạch? Bây giờ gặp nam nhân khác liền vứt bỏ Thái tử, loại nữ nhân này căn bản không có tư cách bước vào nơi này!
Bỗng nhiên, hồng y nữ tử chấn động, không khí trước mặt tựa như biến mất, phảng phất như có một bàn tay hung hăng bóp cổ nàng, khiến nàng nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, ánh mắt hoảng sợ.
Nàng ngửa
đầu nhìn lên, lập tức đối diện với một đôi mắt tím...
Đôi mắt này rõ ràng rất đẹp, tựa như đá quý lóa mắt, nhưng không biết vì sao khiến nàng giống như rơi vào địa ngục...
Chỉ có dưới địa ngục mới có thể nhìn thấy ánh mắt âm trầm đáng sợ như thế!
Tất cả mọi người đều không nói được lời nào, kinh ngạc nhìn nam nhân một thân trường bào đỏ tía dưới ánh trăng.
Giờ phút này, nam nhân không còn khí chất tôn quý tà mị nữa, toàn thân bao phủ hàn ý, trường bào bay múa trong cuồng phong màu đen bao quanh hắn.
"Vô Trần."
Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng nắm tay Dạ Vô Trần, quay đầu nở nụ cười dịu dàng: "Chẳng lẽ chó cắn ngươi một ngụm, ngươi còn muốn cắn lại nó sao? Đối với loại người này, trực tiếp làm lơ là được, cần gì ô uế tay ngươi..."
Tựa như nghe thấy lời nữ tử nói, hàn khí lạnh lẽo xung quanh nam nhân dần tan biến, hồng y nữ tử hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất...
Gió đêm thổi qua, sau lưng nàng lạnh toát, lúc này mới ý thức được mình đã sớm một thân mồ hôi lạnh.
Thân thể hồng y nữ tử run rẩy, cắn chặt bờ môi tái nhợt, một khắc vừa rồi, nàng nghe được hơi thở tử vong, rõ ràng như thế, giống như ở ngay trước mặt nàng....
Nhất thời, không ai dám nói thêm một câu nào nữa, bọn họ dám cam đoan, nếu dám nói nữ nhân kia một chữ, Quỷ Vương nhất định sẽ giết bọn họ!
Đột nhiên Mộ Như Nguyệt cảm nhận được một ánh mắt như rắn độc nhìn mình chằm chằm...