"Bệ hạ, rốt cuộc thần thiếp đã làm sai điều gì mà ngài đối xử với thần thiếp như vậy? Thần thiếp bất quá chỉ tìm một nơi quy túc tốt cho Mộ cô nương mà thôi, chẳng lẽ như vậy là sai sao? Nàng chỉ là một nữ nhân được Thần Nhi nhặt về thôi, không có bất kì thân phận gì, có thể gả cho công tử Liễu gia là vinh hạnh của nàng, với thân phận của nàng, chẳng lẽ còn muốn gả cho Thái tử, hoặc vào cung làm phi?"
Lột bỏ mũ phượng, biếm vào lãnh cung, bốn chữ này mãnh liệt kích thích Hoàng hậu, khiến một Hoàng hậu trước nay ung dung cao quý nhịn không được điên cuồng rống to, thân thể run rẩy kịch liệt.
Sắc mặt Hoàng đế ngày càng âm trầm, còn không đợi hắn nói tiếp, một đạo cuồng phong màu đen đã phóng về phía Hoàng hậu, khiến nàng bay ra giữa yến hội.
Mọi người đều bị biến cố này làm sợ ngây người, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía thân ảnh màu tím kia, đáy lòng lạnh lẽo.
Kia chính là Hoàng hậu nương nương!
Mặc dù không biết vì sao nàng đắc tội bệ hạ, nhưng hiện tại nàng vẫn là Hoàng hậu.
Nhưng Quỷ Vương lại ngang nhiên động thủ với Hoàng hậu nương nương giữa yến hội? Cho dù bệ hạ có nể mặt hắn vài phần, nhưng hắn làm như vậy là đại bất kính, coi thường hoàng tộc!
Quỷ Vương khẽ nâng mắt, quanh thân dày đặc lệ khí, hắn nhìn về phía Hoàng hậu nằm trên đất không dậy nổi, thanh âm lạnh lẽo như cuồng phong thổi quét: "Trên đời này, chỉ có người không xứng với nàng, không có người nàng không xứng!"
Giờ khắc này, ngữ khí nam nhân lạnh băng, trong đôi mắt tím mang theo khí thế cường đại.
Mọi người sợ ngây người.
Trên đời này, chỉ có người không xứng với nàng, không có người nàng không xứng...
Rốt cuộc có bao nhiêu tự tin mới có thể nói ra lời nói cuồng vọng như thế?
Những nữ tử có mặt ở đây đều biến sắc, lời nói của Dạ Vô Trần tương đương với việc đặt Mộ Như Nguyệt lên vị trí tối cao, điều này làm sao các nàng có thể chịu đựng được?
Chỉ bằng loại nữ nhân có dung mạo không có bối cảnh này, đừng nói là những nam nhân ưu tú khác, dù là Liễu Lâm, nàng cũng không xứng!Hoàng hậu
nương nương chỉ có ý tốt muốn nâng thân phận nàng lên, cho nàng một tương lai tốt hơn, ai ngờ nàng còn không biết điều như vậy...
"Ngươi làm càn!" Hoàng hậu ho khan hai tiếng, từ trên mặt đất bò dậy, dung nhan vặn vẹo, phẫn nộ nói: "Quỷ Vương, ngươi bất quá chỉ là một Vương gia khác họ mà thôi, dám ra tay với bổn cung, người tới, bắt Quỷ Vương nhốt vào thiên lao cho bổn cung!"
Lúc này, sắc mặt Hoàng hậu tái nhợt, tóc tai hỗn độn, nghiễm nhiên giống như một bà điên.
Nàng tức giận chỉ vào Dạ Vô Trần, không hề nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Hoàng đế...
Nhưng mà nàng vừa dứt lời, liền nhìn thấy một bóng dáng màu tím lóe lên, xuất hiện trước mặt nàng. Ngón tay nam nhân thon dài bóp chặt cổ nàng, sắc mặt nàng lập tức nghẹn đỏ bừng, cuối cùng cũng không dám nói thêm chữ nào....
Thì ra nam nhân này đáng sợ đến thế.
Ánh mắt âm trầm đầy hàn khí như đến từ địa ngục làm người ta không rét mà run, đặc biệt là đôi mắt tím kia, âm lãnh khiến người ta sợ hãi.
Khóe môi nam nhân cong lên, lạnh giọng nói: "Dù bổn vương giết ngươi, thì thế nào?"
Phanh!
Hắn vung tay lên, thân thể Hoàng hậu hung hăng đập vào tường, một vệt máu dài từ sau đầu chậm rãi chảy xuống trên vách tường trắng muốt, nhìn thấy ghê người.
Hồng y nữ tử vừa rồi mở miệng vũ nhục Mộ Như Nguyệt giờ phút này cảm thấy mình vạn phần may mắn, may mắn Quỷ Vương chỉ mắt lạnh nhìn nàng một cái. Dù chỉ là một cái liếc mắt đã dọa nàng sợ vỡ mật, nhưng còn tốt hơn kết cục của Hoàng hậu nương nương.