Chỉ sợ đến lúc đó, hắn phải đối mặt với ba gia tộc này.
"Cha, nữ nhi hiểu rồi." Đông Phương Anh cắn chặt môi nói.
Sao nàng có thể không rõ lời Đông Phương Lượng nói chứ? Nhưng mà hiện tại cứ bỏ qua nữ nhân kia như vậy nàng không cam lòng...
Lúc này Âu Dương Vân Cẩm đang bắt chuyện với các gia tộc khác, bất chợt bị một thân ảnh ngăn trở trước mặt, hắn khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn nữ tử yêu diễm trước mặt.
"Đông Phương tiểu thư, không biết ngươi có chuyện gì?"
Đối với Đông Phương gia, hắn dĩ nhiên không có hảo cảm gì, cũng khinh thường cho bọn họ sắc mặt hòa nhã.
Đông Phương Anh hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Không biết nữ nhân này có quan hệ gì với Âu Dương gia?"
Theo tầm mắt nàng, Âu Dương Vân Cẩm nhìn thấy Mộ Như Nguyệt, hắn cau mày, chuyện ban ngày xảy ra ở cổng thành, hắn đương nhiên đã nghe nói tới.
Nhưng dạ yến hôm nay, Đông Phương Anh lại công khai khiêu khích.
Âu Dương Vân Cẩm còn chưa kịp nói chuyện, một giọng nữ đạm mạc từ bên cạnh vang lên: "Một người nhỏ bé không đáng kể thôi."
Từ đầu đến cuối, thần sắc Mộ Như Nguyệt đều rất đạm mạc, tựa như không nhận thấy địch ý của Đông Phương Anh.
Biến cố ở chỗ này hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, Nam Cung gia và Điền gia đều nhìn về phía hai người đang tranh chấp bên này.
"Mộ cô nương?" Nam Cung Tử Lan hơi sửng sốt, hai mắt hơi lóe sáng, nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không tiến lên.
"Âu Dương gia, nói vậy, các ngươi hẳn là một chi thứ của Âu Dương gia", Đông Phương Anh khẽ nhếch môi, đáy mắt chợt lóe tia sáng âm hiểm, "Không biết thực lực của đệ tử Âu Dương gia như thế nào, vị cô nương này, ngươi có dám tiếp nhận khiêu chiến?"
Dù có vài người không biết ân oán giữa hai bên, nhưng cũng nhìn ra Đông Phương Anh cố ý gây phiền toái cho vị cô nương này, trong lòng bất giác có cảm giác đồng tình.
Đại tiểu thư Đông Phương gia chẳng những điêu ngoa tùy hứng mà còn là một cường giả
đỉnh thiên phú, phải biết rằng, hiện tại Đông Phương Anh chỉ mới hai mươi tuổi thôi.
Một đỉnh thiên phú 20 tuổi ở Đông Phương gia đã coi như một thiên tài rồi, có người nói, không tới nửa năm nữa, Đông Phương Anh sẽ có thể đột phá cảnh giới huyền nguyên.
Mà nữ nhân này thoạt nhìn cũng bằng tuổi Đông Phương Anh, dù là người Âu Dương gia nhưng rõ ràng cũng chỉ là chi thứ mà thôi.
Âu Dương gia sao có thể toàn lực bồi dưỡng chi thứ?
Cho nên không cần suy nghĩ cũng biết nàng chắc chắn sẽ thua...
"Xin lỗi, ta không có hứng thú."
Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt ngước mắt liếc Đông Phương Anh một cái, thanh âm vẫn đạm mạc như cũ, lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo...
Trong mắt nàng, thực lực Đông Phương Anh quá kém, thật sự không thể khơi dậy hứng thú chiến đấu của nàng.
"Thì ra ngươi sợ hãi", Đông Phương Anh cười lạnh, "Nếu sợ thì cứ nhận thua là được, Đông Phương Anh ta từ trước đến nay thâm minh đại nghĩa, sẽ không truy cứu đến cùng! Cái loại nữ nhân ra vẻ ta đây, chỉ biết dựa vào nam nhân như ngươi không đáng để ta đặt vào mắt, có điều, ta không ngờ Âu Dương gia lại vô sỉ như thế, lợi dụng tư sắc nữ tử đi câu dẫn nam nhân cường đại."
Lúc nói chuyện, nàng quét mắt về phía Dạ Vô Trần, ý cười càng sâu: "Bất quá, chắc nam nhân này quá xấu, nếu không làm sao có thể bị ngươi câu dẫn được? Trên thế giới này, nếu nữ nhân không có thực lực, chỉ biết trốn phía sau nam nhân, nhất định chẳng làm nên trò trống gì, chờ đến khi hắn vứt bỏ ngươi, ngươi chỉ còn một con đường chết!"