Đúng lúc này, một thanh âm nhàn nhạt bỗng nhiên truyền đến, thản nhiên như gió thoảng qua tai mọi người: "Phải không? Ngươi nói ai không xứng vào mắt ngươi?"
Thân thể Thánh Nguyệt phu nhân chấn động, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hai thân ảnh nắm tay nhau đứng trên không trung, sắc mặt chợt biến đổi.
Bọn họ đã trở lại...
Nhưng so với trước kia, lần này, Thánh Nguyệt phu nhân thật sự không hi vọng bọn họ trở lại.
"Nguyệt Nhi, Vô Trần, sao các ngươi lại trở lại?"
Thánh Nguyệt phu nhân cười khổ: "Các ngươi thật sự không nên trở về..."
Mộ Như Nguyệt không nói gì, nắm tay Dạ Vô Trần từ trên không trung hạ xuống trước mặt Thánh Nguyệt phu nhân, đảo mắt qua Lâm Phong, nhàn nhạt nói: "Người Tiên Y Môn?"
"Hừ!" Lâm Phong cười lạnh, "Xem ra đúng như lời hai vị đại nhân Tiên Y Môn đã nói, chỉ có ra tay với những người này mới có thể bức bách các ngươi xuất hiện."
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Vị đại nhân Tiên Y Môn kia có nói với ngươi, sau khi chúng ta trở về, kết cục của ngươi sẽ thế nào không?"
Lâm Phong ngẩn ra, sau đó cười lạnh nói: "Ngươi muốn động thủ với chúng ta? Đáng tiếc... rất nhanh thôi, các ngươi sẽ bị người của Tiên Y Môn bắt đi."
Mộ Như Nguyệt khẽ nhướng mày, nở nụ cười bình tĩnh: "Mặc kệ chúng ta có bị bắt hay không, ít nhất, ngươi không thể nhìn thấy cảnh đó..."
"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Lâm Phong biến sắc, dời mắt về phía nam nhân đứng bên cạnh Mộ Như Nguyệt, đáy lòng giật mình.
Nữ tử kia, hắn cũng không thèm để vào mắt, nhưng Lâm Phong biết, nam nhân này rất mạnh.
Bất quá, nếu Tiên Y Môn đã giao nhiệm vụ cho hắn, tất nhiên đã chuẩn bị tốt đối sách, nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Phong ổn định lại, cười lạnh nói: "Ta là người Tiên Y Môn, các ngươi giết ta, chính là đối địch với Tiên Y Môn! Hai người các ngươi
cũng có lá gan này."
Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thật không biết Tiên Y Môn tìm đâu ra một tên ngu xuẩn như thế, đương nhiên, nếu hắn không ngu xuẩn, sao có thể bị Tiên Y Môn khống chế?
Cho dù người khác không muốn giết hắn, nhưng sau khi nghe hắn nói mấy lời này đều không thể tiếp tục thờ ơ. Huống chi, nàng vốn không tính thả hắn rời đi?
"Viêm Tẫn!" Mộ Như Nguyệt ngước mắt lên, nhàn nhạt nói: "Giết hết những người đó, không chừa một ai!"
Dứt lời, một thân ảnh màu đen xuất hiện trong không trung, đôi mắt lộ ra khí phách vương giả, khí thế toàn thân như thanh kiếm sắc bén.
Bỗng nhiên, trong không trung vang lên tiếng cười nhạo của nam nhân: "Ha ha, chỉ bằng đám rác rưởi các ngươi mà cũng muốn gây phiền toái cho nha đầu này? Nếu đã như vậy, cứ để bản tôn tới quét dọn đống rác này đi!"
Mộ Như Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhìn về phía phu thê Tiêu Thiên Vũ, cười nói: "Cha, mẹ, ta đã trở về..."
Thời gian ở đây chỉ mới hơn một tháng, nhưng ở Vô giới đã hơn một năm...
Một năm, nàng rốt cuộc đã trở về bên cạnh người thân...
Thánh Nguyệt phu nhân bất đắc dĩ thở dài, nói: "Nguyệt Nhi, Tiên Y Môn đang tìm kiếm tung tích Vô Trần, các ngươi thật sự không nên xuất hiện ở đây..."
"Mẫu thân", Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn dung nhan ưu nhã trước mặt, nét mặt rạng ngời tự tin: "Bây giờ ta sẽ không sợ hãi Tiên Y Môn nữa..."