"Diêu Vân Thanh, đừng không biết điều, ngươi hẳn là nên cảm thấy may mắn vì mình còn hữu dụng, nếu không, ta đã sớm một chưởng đánh chết ngươi rồi! Một cô nương mà thôi, Diêu gia nuôi ngươi hơn hai mươi năm, cho ngươi ăn không uống không, chẳng lẽ ngươi không cần trả giá một chút lợi ích sao? Cái nam nhân mà ngươi mang về dù thiên phú trác tuyệt, làm sao so được với Cung gia nhiều đan dược như vậy?"
Huống chi, hắn tuyệt đối sẽ không để Diêu Vân Thanh gả cho một thiên tài như thế, nếu không hắn sẽ gặp nguy hiểm. Còn Cung gia một lòng với hắn, dĩ nhiên sẽ không giúp nữ nhân này đối phó mình.
Quan trọng nhất là, Cung Tân trời sinh háo sắc, hậu viện đã có vô số tiểu thiếp, bây giờ hắn nhìn trúng Diêu Vân Thanh, nói không chừng chưa được bao lâu đã chán ghét, đến lúc đó hắn cũng đã có được đủ lợi ích rồi, khi đó tính sổ với nàng cũng không muộn...
"Diêu Vân Thanh, ngươi chuẩn bị cho tốt, vài ngày nữa sẽ xuất giá, lúc đó ta sẽ sắp xếp một nha hoàn thay ngươi động phòng, sẽ không để ai nhìn ra ngươi không phải thân hoàn bích!"
Diêu Lâm hung hăng phất vạt áo, xoay người rời đi, chỉ để lại một mình Diêu Vân Thanh trong phòng...
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, nhẹ giọng nỉ non: "Tiêu Phong...."
Thật xin lỗi, đời này, ta không thể tiếp tục ở bên ngươi....
Ban đêm.
Bóng đêm đen nhánh như mực, bầu trời ảm đạm không ánh trăng khiến bóng đêm càng thêm tĩnh mịch....
Một bóng đen xẹt từ ngoài cửa sổ nhảy vào phòng.
"Ai!"
Diêu Vân Thanh vội vàng mở mắt ra, vừa định ngồi dậy, đã nghe thấy một thanh âm khàn khàn trầm thấp: "Là ta!"
Thanh âm quen thuộc của nam nhân làm lòng nàng hơi run rẩy, hai mắt rưng rưng nhìn khuôn mặt lãnh khốc trước mặt.
"Tiêu Phong... sao ngươi lại ở đây?"
Tiêu Phong nhìn Diêu Vân Thanh, lãnh khốc nói: "Ta đến mang ngươi đi..."
"Nhưng mà..."
Nàng còn chưa nói xong, nam nhân
liền nắm chặt tay nàng, bước nhanh về phía cửa.
Nhưng mà hai người vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, trong viện bỗng nhiên xuất hiện vô số ngọn đuốc, người từ bốn phương tám hướng vọt tới vây quanh hai người.
Đám người tách ra hai bên nhường ra một con đường, nam nhân trung niên bước nhanh tới, ánh mắt âm trầm đảo qua hai người đang nắm chặt tay nhau, khẽ cong khóe môi: "Tiêu Phong, nếu không phải ngày đó Vân Thanh lấy chết bức bách, Nhị thúc này lại không nỡ để cháu gái mình chết cho nên mới thả ngươi đi, không ngờ ngươi còn dám trở về, nếu ta không phái người trông giữ nơi này trước, chẳng phải là để ngươi mang người của Diêu gia chúng ta đi sao?"
Vừa rồi còn nói nàng ở Diêu gia ăn không uống không, bây giờ lại nói nàng là người Diêu gia...
Diêu Vân Thanh biến sắc, vội vàng nói: "Tiêu Phong, ngươi đừng quan tâm ta, đi mau!!!"
Tiêu Phong cau chặt mày, cũng không buông tay nàng ra, thanh âm trầm thấp vang lên trong bóng đêm yên tĩnh, khiến tim Diêu Vân Thanh bất giác run rẩy.
"Muốn đi, cùng nhau đi!"
"Tiêu Phong..." Diêu Vân Thanh nghẹn ngào, hai mắt mơ hồ nhìn nam nhân anh tuấn trước mắt, giờ phút này bóng dáng nam nhân khắc sâu trong lòng nàng...
Có lẽ từ khi xuyên tới đây, điều may mắn nhất là gặp được nàng nhân lãnh khốc này...
"Ha ha!" Diêu Lâm ngửa đầu cười to, khinh bỉ nói: "Các ngươi cho rằng mình còn có thể rời đi sao?"