Thượng Quan Phượng hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ như thần tiên kia, trong lòng lại dâng lên cảm giác kinh diễm.
Thì ra, nam nhân thanh lãnh như tiên này cũng sẽ cười, còn cười động lòng người như thế, trong khoảnh khắc đó, vạn vật thiên địa đều vì nụ cười đó mà ảm đạm thất sắc....
Tựa như cảm nhận được ánh mắt kinh diễm của Thượng Quan Phượng, ánh mắt Mộ Dung Thanh Sơ lại khôi phục thanh lãnh như cũ, nhàn nhạt liếc nàng một cái.
Chỉ một cái liếc mắt nhàn nhạt, nhưng không biết vì sao, Thượng Quan Phượng lại cảm thấy hô hấp cứng lại giống như có một bàn tay hung hăng bóp chặt tim nàng, trong nháy mắt không thể hô hấp.
Nàng vốn tưởng rằng nam nhân thần tiên như vậy sẽ không dễ dàng đả thương người, nhưng không ngờ dù là thần tiên cũng sẽ dùng ánh mắt đả thương người khác....
Xem ra, thật sự không thể chỉ dựa vào vẻ bề ngoài mà đánh giá một người....
Sắc mặt Thượng Quan Phượng hơi tái nhợt, vội vàng cúi đầu, một lúc sau, hơi thở vừa mới nhằm vào nàng mới từ từ biến mất....
"Nếu không có việc gì nữa, các ngươi lui xuống đi."
Mộ Dung Thanh Sơ cầm tách trà lên, ngữ khí lãnh đạm xẹt qua tai mọi người.
"Nếu Mộ Dung công tử có yêu cầu gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi chúng ta đến."
Thượng Quan Lam kéo Thượng Quan Phượng, gật đầu với Mộ Dung Thanh Sơ, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi đại sảnh, cỗ áp lực trong lòng Thượng Quan Phượng liền biến mất, nàng âm thầm thở phào một hơi.
Nếu nói Dạ Vô Trần khiến nàng cảm giác khủng bố như địa ngục, thì nam nhân này lại vô hình gây áp lực cho người khác, khiến người ta không thể nhận biết được cỗ uy áp đó phát ra từ đâu...
"Nương", nghĩ đến lời vừa rồi Thượng Quan Lam nói, Thượng Quan Phượng nhịn không được nhíu mày, "Ta đã nói với ngươi, trong lòng ta đã có một nam nhân khác, Mộ Dung công tử có tốt thế nào, ta cũng sẽ không có hứng thú gì với hắn."
Nàng làm sao có thể không nhìn ra Thượng Quan Lam cố
ý tác hợp nàng và Mộ Dung công tử.
Mặc dù nàng cũng thấy Mộ Dung Thanh Sơ là một nam nhân tốt, đáng tiếc trong lòng nàng chỉ có duy nhất một nam nhân kia mà thôi....
Ánh mắt Thượng Quan Phượng hơi trầm xuống, đáy mắt xẹt qua một tia âm ngoan.
Bất luận thế nào, đời này hắn chỉ có thể thuộc về nàng! Cho dù bất chấp tất cả, điên đảo toàn bộ thiên hạ, nàng cũng sẽ đoạt lại hắn từ tay nữ nhân kia!
"Phượng Nhi", Thượng Quan Lam khẽ cau mày, "Ta biết ngươi đã có người mình thích, nhưng nam nhân kia làm sao cường đại bằng Mộ Dung công tử? Hắn là nhi tử của vị đại nhân kia, thực lực đã đạt tới trình độ xuất thần nhập hóa, cho nên nếu ngươi gả cho hắn, địa vị của mẹ con chúng ta sẽ càng thêm vững chắc, lần này, coi như nương cầu xin ngươi."
Thượng Quan Phượng cười lạnh, đáy lòng âm thầm khinh thường nhưng trên mặt cũng không có biểu lộ ra, chỉ cắn chặt môi, rũ mắt nói: "Mẫu thân quyết định là được."
Vì thế lực của Tiên Y Môn, nàng chỉ có thể tạm thời khuất phục lão bà này!
"Đây mới là nữ nhi ngoan của Thượng Quan Lam ta." Thượng Quan Lam hài lòng cười nói, nàng cho rằng, vì thái độ của nữ nhi quá kém nên Mộ Dung Thanh Sơ mới không hứng thú.
Nếu nữ nhi chịu đi câu dẫn hắn, có nam nhân nào có thể kiềm lòng được?
Dù là nam nhân thanh lãnh như tiên kia, cũng không ngoại lệ!
"Phượng Nhi, ta cũng biết hành động của ngươi trong thời gian này, nhưng hiện tại có Mộ Dung công tử ở đây, ngươi vẫn nên quy củ một chút, không thể động thủ với người dự thi, nếu không, nương cũng không bảo hộ được ngươi."