"Ha ha ha!" Thương Lan cười điên cuồng, khinh miệt nói: "Diêu Quân, nên nhắc ta cũng đã nhắc, hiện giờ là bản thân ngươi không biết nắm lấy cơ hội, cho nên có chết cũng đừng trách ta!"
Dứt lời, hắn lui về phía sau vài bước, để Diêu Quân lại đối mặt với Thượng Quan Lam.
Thượng Quan Lam khẽ nheo mắt, trầm giọng hỏi: "Diêu gia chủ, ngươi thật sự không muốn trung thành với bản môn chủ?"
"Hừ!" Diêu Quân hừ lạnh một tiếng, cao ngạo ưỡn ngực, mặt không đổi sắc nói, "Thượng Quan Lam, hành vi của ngươi là thiên lý bất dung! Nhất định sẽ gặp báo ứng!"
"Báo ứng?" Thượng Quan Lam cười châm chọc, "Mặc dù ta gặp báo ứng, ngươi cũng sẽ không nhìn thấy, Diêu Quân, nếu ngươi đã không thức thời thì cũng đừng trách ta không khách khí!"
Ánh mắt nàng trầm xuống, thanh âm tràn ngập sát khí.
"Giết cho ta!"
Vừa dứt lời, cả người nàng tản ra khí thế sắc bén, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Diêu Quân.
Đám người Tiên Y Môn lập tức kêu gào chém giết về phía Diêu Quân.
Đối mặt với người Tiên Y Môn hùng hổ này, Diêu Quân khoanh tay, lẳng lặng đứng đó, thần sắc đạm mạc, lại lộ ra khí thế sắc bén.
Oanh!
Khí thế cường đại bùng nổ, làm những người liều chết xông lên trước đều lui về sau mấy bước.
"Hừ!"
Thượng Quan Lam khẽ hừ lạnh, thân thể chợt lóe, vọt về phía Diêu Quân, trong tay nàng xuất hiện một thanh trường kiếm lạnh lẽo, chém về phía Diêu Quân.
Phịch một tiếng, Diêu Quân né qua, thanh kiếm chém xuống mặt đất, lập tức nổi lên một trận cuồng phong.
Thân là cường giả linh nguyên chiến đấu, những người khác cũng không thể xen vào được.
Mọi người chỉ nhìn thấy trên bầu trời tựa như có hai tia sét đánh vào nhau, bộc phát khí thế cường đại khiến đám người phía dưới cảm thấy sợ hãi.
Bất quá, mọi người nhanh chóng hồi phục tinh thần, tập trung chém giết kẻ địch.
Chiến tranh kịch liệt, đẫm máu!
Dưới ánh hoàng hôn, máu tươi nhiễm đỏ sân Diêu gia...
"Gia chủ!"
Thân hình Tôn giả
chợt lóe, bay về phía Diêu Quân, muốn giúp hắn một tay nhưng còn chưa kịp tới trước mặt Diêu Quân đã bị một thân ảnh cản đường.
"Đối thủ của ngươi là ta!"
Vân Thái vung chưởng về phía Tôn giả, oanh một tiếng, hắn lui về phía sau mấy bước, sắc mặt âm trầm có chút kiêng kị.
"Quân Lan, ngươi đi trợ giúp môn chủ!" Vân Thái quay đầu hô lớn với Quân Lan phía sau.
Quân Lan hơi ngẩng đầu, khí thế toàn thân tản ra, giống như một thanh kiếm sắc bén bắn về phía Diêu Quân.
Phanh!
Diêu Quân lui về phía sau hai bước, máu tươi tràn ra khóe miệng, sắc mặt hắn tái nhợt nhìn người đứng trước mặt mình: "Các ngươi muốn lấy nhiều khi ít?"
Thượng Quan Lam cười lạnh: "Lấy nhiều khi ít thì thế nào? Diêu Quân, muốn trách cũng chỉ có thể trách ngươi không thức thời!"
Lúc này, Diêu Quân biến sắc.
Thực lực của hắn còn có thể miễn cưỡng đánh với Thượng Quan Lam, huống chi còn có nhiều cường giả thiên nguyên như vậy? Chẳng lẽ ông trời thật sự muốn diệt hắn?
Diêu Quân cười khổ, khuôn mặt già nua trắng bệch.
"Diêu Quân, nếu ngươi không muốn phục tùng ta, vậy chỉ còn cách chết đi!"
Oanh!
Khí thế toàn thân rót vào thanh kiếm trong tay, sau đó nàng nâng kiếm chém về phía Diêu Quân...