Editor: Tường An
Dạ Tư Hoàng hồi phục tinh thần, hung hăng trừng mắt hắn một cái: "Ta mới không cần kết bái huynh đệ với tên gia hỏa này, nhìn thấy một người lớn lên giống mình, tâm tình khó chịu!"
Tử Thiên Cảnh nhướng mày: "Ta cũng vậy, cô cô, ngươi cũng đừng nói thêm gì nữa, ta sẽ không kết bái với gia hỏa này, hắn chỉ là phiên bản của ta mà thôi."
"Ngươi mới là phiên bản!" mặt Dạ Tư Hoàng đỏ bừng, con ngươi màu tím rưng rưng, vẻ mặt ủy khuất kia làm Tử Thược mềm lòng.
"Cảnh Nhi, tiểu Tư Hoàng nhỏ tuổi hơn ngươi, ngươi nên nhường nhịn hắn một chút", Tử Thược nhìn Tử Thiên Cảnh rồi quay đầu nhìn Dạ Tư Hoàng, cười nói, "Tiểu Tư Hoàng, người nhà cháu đâu?"
"Ta..." Dạ Tư Hoàng vừa định nói gì đó, ánh mắt chợt lóe, nước mắt lưng tròng nói: "Ta cùng cha mẹ tới đây, nhưng sau đó lại bị lạc, bây giờ ta muốn đi Thiên Ma thành, cô cô, ngươi có thể dẫn ta đi không?"
Tử Thược cười nói: "Được, hiện tại chúng ta còn có chút chuyện ở Tần Trung thành, chờ xong việc sẽ dẫn ngươi đi Thiên Ma thành, được không?"
Dạ Tư Hoàng khẽ rũ mắt, che đi ý cười trong đáy mắt, lúc nâng mắt lên, cảm kích nói: "Cảm ơn cô cô."
"Tiểu gia hỏa", Tử Thiên Cảnh ôm cổ Dạ Tư Hoàng, lười biếng nói, "Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm được người nhà cho ngươi."
Dạ Tư Hoàng hít sâu một hơi mới đè nén xúc động muốn đá văng Tử Thiên Cảnh!
"Thược Nhi cô nương, Thiên Cảnh công tử, các ngươi đây rồi, vị này là..."
Một thanh âm từ phía sau truyền đến, một thân ảnh thanh y bước đến, lúc nhìn thấy Dạ Tư Hoàng thì ngẩn ra một chút.
Hắn chưa từng thấy tiểu oa nhi nào đáng yêu như thế, ngũ quan phấn điêu ngọc trác, tinh xảo như được gọt giũa thành, đôi mắt sáng ngời như bầu trời đêm lộng lẫy, nụ cười cực kì khả ái.
"Chất
nhi của ta", Tử Thược cười nhạt, cũng không giải thích gì nhiều, "Vân công tử tới tìm chúng ta có chuyện gì sao?"
Vân Tề thu hồi ánh mắt, lúc nhìn Tử Thược, trong mắt thoáng hiện vẻ tham lam.
"Tử Thược cô nương, không phải các ngươi đang tìm Nam Cung tiểu thư sao? Hiện giờ chúng ta đã có tin tức của nàng, không biết Tử Thược cô nương có thể đi cùng ta không? Chẳng qua, việc này chỉ có thể nói cho một mình cô nương..."
Lúc nói chuyện, hắn liếc mắt qua Tử Thiên Cảnh bên cạnh.
Ánh mắt Tử Thiên Cảnh lạnh lẽo, sao hắn có thể không nhìn ra người này có ý đồ với cô cô? Cô cô của hắn, nam nhân này còn không xứng với nàng!
"Được", Tử Thược đè tay Tử Thiên Cảnh lại, cười nói: "Vậy làm phiền Vân công tử, nếu có thể tìm được đồ đệ ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi!"
Cách đây không lâu, Nam Cung Tử Lan không biết từ đâu mà biết được thông đạo thông qua đại lục, lén chạy tới tìm nàng, nhưng sau khi gặp nhau không lâu thì mất tích.
Tính cách Nam Cung Tử Lan sẽ không thể đi mà không nói, như vậy cũng chỉ có thể gặp phải nguy hiểm gì đó...
Thiên phú của Nam Cung Tử Lan không mạnh lắm, hiện tại mới đạt tới cảnh giới địa nguyên thôi, muốn vô thanh vô tức bắt nàng, sợ là chỉ có mấy thế lực lớn ở Đông Đảo mới làm được...
"Cô cô", Tử Thiên Cảnh nhíu mày, "Người này rõ ràng không có ý tốt, cô cô không nên đi..."