Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Được, vậy làm phiền Thiên Thừa gia chủ."
"Đại Hùng", Thiên Thừa Vân Long nhìn Đại Hùng, nói, "Lập tức sắp xếp chỗ ở cho vị cô nương này."
"Vâng, gia chủ!"
Đại Hùng kì quái nhìn Mộ Như Nguyệt, vừa rồi nàng nói phong ấn là sao? Trong cơ thể thiếu gia có một phong ấn?
Chẳng qua, đầu óc Đại Hùng đơn giản, chưa suy nghĩ cẩn thận vấn đề thì đã ném ra sau đầu, hắn lắc lắc đầu dẫn Mộ Như Nguyệt vào hậu viện...
Trong phủ Quận Châu, nam nhân trung niên mặt mày lạnh lùng, biểu tình nghiêm túc nhìn thiếu niên trước mặt, nói: "Thiên Thừa Ngôn, ngươi trở về đi, Nhan Nhi tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi!"
Thiên Thừa Ngôn biến sắc, vội vàng nói: "Châu chủ, ngươi nói muốn hai gốc dược liệu vạn năm làm sính lễ, ta đã mất mấy tháng trời mới tìm được, tại sao ngươi lại trở mặt không nhận?"
Trong hai tháng này, hắn ăn không ít khổ cực, mệt mỏi, nhiều lần suýt chết, nhưng vì nữ nhân mình yêu, hắn đều nhẫn nhịn.
Ai ngờ, kết quả là, châu chủ lại trở mặt không nhận, vậy hai tháng nay hắn cực khổ là vì cái gì?
"Đủ rồi!" Sắc mặt Quân Lâm Thiên trầm xuống, lạnh giọng nói, "Tần gia Tần Phi 21 tuổi đã đạt tới đỉnh thiên phú, còn ngươi chỉ là một phàm giai sơ cấp, ngươi có tư cách gì so với hắn? Trừ phi ngươi có thể vượt qua hắn, nếu không, ta nhất quyết không gả nữ nhi cho phế vật như ngươi!"
Hai chữ "phế vật" làm trái tim Thiên Thừa Ngôn đau đớn, hắn siết chặt nắm đấm, khuôn mặt thanh tú tái nhợt.
"Ngươi nói, nếu ta có thể vượt qua hắn thì sẽ gả Nhan Nhi cho ta?" Thanh âm Thiên Thừa Ngôn nghẹn ngào, nhìn chằm chằm Quân Lâm Thiên.
"Đúng vậy", Quân Lâm Thiên cười lạnh nói, "Nửa tháng sau, ta sẽ cho các ngươi quyết đấu, nếu ngươi có thể đánh bại
Tần Phi, ta sẽ gả Nhan Nhi cho ngươi!"
Bảo hắn trong vòng nửa tháng vượt qua Tần Phi, căn bản là chuyện không có khả năng...
Trong lòng Thiên Thừa Ngôn trầm xuống, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Quân Lâm Thiên: "Được, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, vì Nhan Nhi ta có thể làm tất cả, hi vọng lần này ngươi sẽ không đổi ý!"
Quân Lâm Thiên cười lạnh: "Yên tâm đi, nếu ngươi ưu tú hơn Tần Phi, không có lý do gì mà ta không thể gả nữ nhi cho ngươi..."
Ưu tú hơn Tần Phi? Đó là chuyện không thể!
Thiên Thừa Ngôn của gia tộc Thiên Thừa nổi danh là phế vật của Quận Châu, bây giờ đã 19 tuổi còn chưa đạt tới cấp thiên phú, không phải phế vật thì là gì?
Thiên Thừa Ngôn không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra ngoài, lúc này một thân ảnh lọt vào tầm mắt hắn...
"Thiên Thừa ca ca!"
Thiếu nữ nhào vào lòng hắn, dung nhan yêu kiều động lòng người, đôi mắt đẹp rưng rưng: "Thiên Thừa ca ca, ta không muốn gả cho Tần Phi, ta biết ngươi nhất định sẽ đến đây đón ta..."
"Nhan Nhi!"
Tim Thiên Thừa Ngôn run lên, ôm chặt nữ tử trong ngực, ánh hoàng hôn bao trùm hai thân ảnh đang ôm nhau, thời gian như ngừng lại tại thời khắc này...
Sắc mặt Quân Lâm Thiên âm trầm: "Người tới, là ai thả tiểu thư ra? Lập tức mang nàng về phòng cho ta, không có mệnh lệnh của ta thì không được phép thả ra!"