Thật ra thì nàng muốn hỏi, lúc nha hoàn kia ra tay với tổ mẫu có từng nghĩ thủ hạ lưu tình không?
"Mộ Như Nguyệt ta cũng không phải người tốt gì, điểm này ta thừa nhận, nhưng ta chỉ giết người nên giết! Người không đáng chết ta tuyệt đối sẽ không giết! Đôi phụ tử Tần gia này vốn đáng chết, hôm nay bất kì ai cũng không thể ngăn cản ta giết hắn!"
Oanh!
Nữ tử dưới cuồng phong bộc phát khí thế hủy thiên diệt địa.
Nàng tựa như vương giả cao cao tại thượng, bễ nghễ chúng sinh, thần thái này ngay cả nam nhi cũng khó có được, hiện tại lại xuất hiện trên người một nữ tử...
Khí phách cường đại!
Mọi người đều ngây ngốc nhìn không thể dời mắt.
Nữ tử như thế đã chú định sẽ đứng trên đỉnh cao nhìn xuống những kẻ nhỏ bé yếu đuối bên dưới...
"Hừ!" Ánh mắt Đậu Lâm trầm xuống, "Xem ra vị cô nương này nhất định muốn đối địch với Đậu gia ta! Bất quá, vừa rồi Tần Lạc có nói một câu rất đúng, trên đời này không có đúng sai, chỉ có thực lực mạnh hay yếu, cường giả dù có là ác ma khát máu thì vẫn có người tôn sùng, còn người thực lực yếu dù có tâm địa thiện lương thì trong mắt người khác cũng chỉ là một ngốc tử bị người ta khinh thường... Ta thừa nhận thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng như thế thì sao? Dù có mạnh hơn nữa cũng không thể đối địch với Đậu gia ta!"
Điều này Tần Lạc cũng không nói khoác, Đậu gia có vài cường giả chân nguyên, còn có Thiên Ma Môn làm hậu thuẫn, ở Đông Đảo có bao nhiêu thế lực sợ Đậu gia?
"Ta thấy ngươi cũng là thiên tài hiếm có cho nên mới muốn khuyên ngươi một câu, vì một kẻ nhỏ bé không đáng kể mà vứt bỏ tính mạng, quá không đáng!"
Thế giới này vốn là như thế, nếu ngươi mạnh,
ngươi nói cũng đúng, ngược lại, ngươi yếu thì nói gì cũng là sai...
Cho nên, lúc đầu Tần Lạc mới có thể nói với Mộ Như Nguyệt những lời đó...
"Ta cũng cho rằng ngươi nói rất có đạo lý." Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nói, "Cho nên, ta cũng muốn trả lại cho ngươi câu nói kia! Khiếu Nguyệt, Tiểu Bạch, tất cả những ai ngăn cản, giết không tha!"
Dứt lời, trên người nàng tỏa ra ánh sáng, bay lên không trung...
Sau đó, một tia sáng bạc chợt lóe, xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt.
Trong không trung, bạch long khí phách, ánh mắt châm chọc nhìn lão giả trên mặt đất.
Trước mặt Mộ Như Nguyệt là một thiên lang ưu nhã thánh khiết.
Nó nhẹ nhàng cất bước, ưu nhã mà mỹ lệ, đôi mắt màu bạc quét về phía Đậu Lâm, chứa đầy ý cười.
Thời điểm thấy hai ma thú xuất hiện, Đậu Lâm biến sắc...
"Ma thú cảnh giới linh nguyên!"
Hai ma thú này đều ở cảnh giới linh nguyên!
Khó trách nàng ta không hề sợ hãi!
"Nha đầu, là ta xem thường ngươi, nhưng ngươi cho rằng chỉ dựa vào hai ma thú linh nguyên là có thể đối địch với Đậu gia? Ha ha, ngươi thật sự quá đề cao bản thân rồi!"
Đậu Lâm cười to hai tiếng, ánh mắt lãnh đạm quét về phía Mộ Như Nguyệt.
"Cho dù ngươi có nhiều ma thú linh nguyên hơn nữa, cũng không phải là đối thủ của Đậu gia..."
Mộ Như Nguyệt khẽ cười nói: "Thật ngại quá, ta chỉ có ba ma thú linh nguyên, cũng không có nhiều như ngươi nói..."