"Tránh ra!"
Nhìn nam nhân chắn trước mặt mình, Mộ Như Nguyệt nâng mắt, ánh mắt lạnh tận xương, sắc bén như kiếm quét về phía nam nhân.
Hắn hơi ngẩn ra một chút, rồi bất giác cười phá lên: "Mỹ nhân thật có cá tính, ngươi đi theo tên phế vật Thừa Ngôn này có gì tốt? Không bằng đi theo ta đi, thế nào?"
Dứt lời, hắn giơ tay muốn vuốt ve dung nhan khuynh quốc khuynh thành kia.
Nhưng còn chưa đụng vào nữ tử, trên người đối phương đã bộc phát khí thế lãnh liệt làm Lương Văn bay ra ngoài.
Nhất thời, mọi người đều tập trung nhìn về phía này.
Thiên Thừa Ngôn có chút đồng tình nhìn Lương Văn, nở nụ cười nhạo báng, đừng nhìn bề ngoài sư phụ dễ khi dễ, thật ra chính là một lão hổ, ai đụng tới liền xui xẻo...
"Tiện nhân đáng chết, ngươi cũng dám đả thương ta!"
Lương Văn giận tím mặt, vừa định hung hăng giáo huấn Mộ Như Nguyệt, liền nghe thấy một thanh âm thanh lãnh truyền đến: "Lương Văn!"
Thân thể Lương Văn lập tức chấn động, vội vàng thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn thanh y nữ tử bên cạnh: "Đậu tiểu thư, nữ nhân này thật quá đáng, ta muốn giáo huấn nàng một trận!"
Thanh y nữ tử khẽ cau mày, ngữ khí không nóng không lạnh khiến người ta nghe không ra cảm xúc gì: "Đi thôi."
Trước khi rời đi, nàng nhàn nhạt liếc Mộ Như Nguyệt một cái, cái liếc mắt này hàm chứa cao ngạo và khinh thường, tựa như muốn nói, Mộ Như Nguyệt chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng để nàng ra tay...
Mộ Như Nguyệt chăm chú nhìn theo thanh y nữ tử đã đi xa, trầm ngâm nửa ngày hỏi: "Nàng là ai?"
Nam nhân tên Lương Văn kia đối với nàng có vẻ rất cung kính...
"Không rõ lắm", Thiên Thừa Ngôn lắc đầu, "Họ Đậu, hẳn là người Đậu gia..."
Đậu gia?
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lập lòe, nhưng cũng không nói thêm gì, nàng hơi ngẩng đầu, ánh mặt trời rực rỡ bao phủ dung nhan tuyệt sắc.
"Chúng ta cũng đi thôi."
Bất luận thế nào, nàng phải gặp lại Vô Trần trước đã...
Hỗn thành rõ ràng hỗn loạn hơn hẳn những nơi
khác, bất kì chỗ nào trong thành đều có thể nhìn thấy cao thủ giao chiến, chẳng qua, rất ít người đi lo chuyện bao đồng.
Lúc này, chỗ báo danh ồn ào náo nhiệt.
Lương Văn vừa liếc mắt đã nhìn thấy hai người đang đi đến, đáy mắt xẹt qua một tia âm ngoan.
"Di? Kia không phải là Thiên Thừa Ngôn của gia tộc Thiên Thừa sao?"
"Hắn cũng đến tham gia tỷ thí?"
Trong đám đông cũng có người nhận ra Thiên Thừa Ngôn, kinh ngạc nói.
Mộ Như Nguyệt nhìn thiếu niên bên cạnh, nhướng mày nói: "Thiên Thừa Ngôn, xem ra ngươi rất nổi tiếng."
"Ha ha." Thiên Thừa Ngôn cười cười, ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Bởi vì người các nói thường xuyên lui tới cho nên mọi người đều biết cái danh phế vật của ta."
Mộ Như Nguyệt có chút suy tư: "Một ngụy thiên phú mười chín tuổi, cho dù không phải là thiên tài tuyệt thế thì thiên phú cũng không nên quá kém, sao ngươi lại bị gọi là phế vật?"
"Bởi vì đây là thực lực của ta từ bảy năm trước, sau khi hạ phong ấn trong cơ thể thì không thể đột phá được nữa..."
Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, bất đắc dĩ cười cười.
Khó trách hắn lại bị người ta nói là phế vật, một người đã từng có thiên phú trác tuyệt, bảy năm qua lại không thể đột phá, tự nhiên thiên phú sẽ bị thụt lùi...
"Thực lực!"
Lão giả ngồi trước bàn liếc mắt nhìn hai người đi tới, đầu tiên là vung bút viết mấy chữ, sau đó dời mắt nhìn Mộ Như Nguyệt, giọng nói lạnh băng vô tình.