Không đợi Tô Sương hồi phục lại tinh thần, thiếu niên vươn tay bóp chặt cổ nàng, thanh âm run run mang theo lửa giận ngập trời: "Ngươi còn nói bậy một câu nữa, ta giết ngươi!"
Đúng vậy, giờ khắc này, Thiên Thừa Ngôn động sát ý.
Sư phụ nhất định sẽ không chết, bất kì ai nói nàng chết, hắn đều sẽ giết bọn họ!!!
"Khụ khụ!"
Mặt Tô Sương đỏ bừng, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, nàng bất lực phất phất tay với Kim Khải, cố hết sức nói ra một câu: "Kim Khải ca ca, cứu ta..."
Kim Khải nhíu mày, vốn không muốn để ý đến Tô Sương nhưng nghĩ đến thân phận nàng, trong mắt hiện lên chút không kiên nhẫn, hắn nâng tay lên, một tia sáng đánh về phía Thiên Thừa Ngôn, thân thể Thiên Thừa Ngôn văng lên cao rồi rơi thật mạnh xuống đất.
"Thiên Thừa Ngôn!"
Thấy Kim Khải ra tay, An Thiến và Thư Ninh đồng thời biến sắc, bước nhanh về phía Thiên Thừa Ngôn.
"Kim Khải!!!"
Thư Ninh ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Kim Khải, đáy lòng dâng lên sát khí, sắc mặt không còn thanh nhã như lúc đầu nữa mà lạnh nhạt cự người xa ngàn dặm, gằn từng chữ một: "Cả đời này, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi!"
Khi còn nhỏ bọn họ đã từng gặp nhau, quan hệ cũng không tệ lắm, cho nên lần này gặp lại Kim Khải, dù nàng đối với hắn khá lạnh nhạt nhưng cũng không ghét hắn.
Nhưng lúc này, Kim Khải đã động đến điểm mấu chốt của nàng.
Vì cứu nữ nhân Tô Sương kia mà động thủ với bằng hữu của nàng, chỉ dựa vào điểm này, đời này kiếp này nàng sẽ không tha thứ cho hắn!
Kim Khải nhìn ánh mắt quật cường của Thư Ninh, trong đầu hiện ra một bóng dáng nho nhỏ như bánh bao, trong lòng hắn không biết vì sao có chút hoảng hốt.
Hắn muốn mở miệng giải thích gì đó, đột nhiên Tô Sương nhào vào lòng hắn, khóc lóc hoa lê đái vũ: "Kim Khải ca ca, bọn họ cư nhiên muốn giết ta, ngươi đã đáp ứng cha mẹ sẽ bảo hộ ta, tuyệt đối
không thể trơ mắt nhìn ta bị khi dễ..."
Thân thể Kim Khải cứng đờ, ngước mắt nhìn dung nhan lạnh nhạt của nữ tử, vội vàng đẩy Tô Sương ra, tiến lên muốn giữ chặt tay Thư Ninh, nhưng còn chưa kịp chạm đến nàng, thanh âm nữ tử như gai nhọn đâm vào trái tim hắn: "Cút ngay! Đời này, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!"
Chuyện của Mộ Như Nguyệt đã làm Thư Ninh cực kì phẫn nộ rồi, huống chi, tại thời điểm này, Kim Khải còn đả thương Thiên Thừa Ngôn.
Mộ Như Nguyệt vì cứu Thiên Thừa Ngôn mới gặp nguy hiểm, nàng bất luận thế nào cũng không thể để đồ đệ của bằng hữu bị bất cứ thương tổn nào...
Kim Khải buông tay xuống, đôi mắt vẫn luôn lạnh lùng giờ khắc này đã bị hòa tan, thanh âm tràn ngập thống khổ và hối hận: "Thật xin lỗi..."
Ba chữ đơn giản từ miệng Kim Khải nói ra làm hắn có chút không dám tin, nhưng không biết vì sao, hắn thật sự không muốn tổn thương nữ tử này...
Sắc mặt Tô Sương vì ghen ghét mà vặn vẹo, siết chặt nắm đấm, ánh mắt như thanh kiếm sắc bén quét về phía Thư Ninh.
Nữ nhân đáng chết này cũng dám câu dẫn Kim Khải ca ca của nàng, nàng tuyệt đôi sẽ không bỏ qua cho nàng ta!
Thư Ninh không thèm liếc nhìn Kim Khải cái nào, đi đến đỡ Thiên Thừa Ngôn dậy, đúng lúc này, trong cuồng phong mãnh liệt trên lôi đài lóe ra một luồng sáng chói mắt....
Oanh!
Kiếm khí cường đại quét ngang cuồng phong, lôi đài bị chém thành hai nửa, biến thành một đống phế tích...