"Ai?"
Một thân ảnh hắc y nhảy vào phòng, áo choàng đen nạm vàng bay bay trong gió...
Ánh trăng bao phủ chiếc mặt nạ vàng kim, phản chiếu tia sáng lóa mắt.
Nam nhân hơi ngẩng đầu nhìn Mộ Như Nguyệt.
Cho đến lúc này Mộ Như Nguyệt mới phát hiện, đôi mắt nam nhân không thâm thúy, đen nhánh như ban ngày mà lộ ra màu vàng kim như chiếc mặt nạ kia.
"Ngươi là ai?" Mộ Như Nguyệt nhíu mày, ngữ khí không nóng không lạnh.
Nam nhân không nói lời nào, từng bước từng bước tới gần Mộ Như Nguyệt, đáy mắt xẹt qua một tia sáng không dễ phát hiện.
Oanh!
Trong nháy mắt, trên người Mộ Như Nguyệt bộc phát sát khí cường đại, nhưng nam nhân kia chỉ hơi nâng tay, liền dập tắt luồng sát khí kia...
"Ngươi, muốn giết ta?"
Nam nhân mở miệng, thanh âm trầm trầm khàn khàn, lại dụ hoặc vô cùng.
"Đúng!" Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn nam nhân, lạnh lùng nói, "Không biết vì sao, lần đầu tiên gặp mặt ta đã muốn giết ngươi!"
Nếu là nam nhân khác nửa đêm đột nhập vào phòng nàng, cùng lắm thì nàng chỉ giáo huấn một chút thôi, nhưng không biết vì sao khi đối mặt với nam nhân này, nàng lại muốn giết hắn!
Trong lòng có một loại cảm giác nhắc nhở nàng, nam nhân này cực kì nguy hiểm, nếu không giết hắn, sau này nhất định sẽ chọc ra không ít chuyện phiền toái...
Con ngươi nam nhân hơi co lại, đáy mắt lập lòe ngọn lửa màu vàng, trên người hắn tản ra khí thế cường đại, đột nhiên hắn vươn tay ra, hung hăng nắm cằm Mộ Như Nguyệt.
Dưới áp lực của hơi thở cường đại này, Mộ Như Nguyệt không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể dùng ánh mắt lạnh băng nhìn nam nhân trước mắt...
"Mộ Như Nguyệt."
Nam nhân gọi tên nàng, sau đó kề sát bờ môi lạnh lẽo vào tai nàng, hơi thở của hắn phả vào vành tai nàng, băng hàn như rơi vào địa ngục.
"Cả đời này, ngươi không thể thoát khỏi ta!"
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt càng lạnh hơn, trong mắt cũng tràn ngập hàn ý.
Nam nhân chậm
rãi dời môi khỏi tai nàng, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng ma sát môi nàng, đôi mắt vàng kim càng thêm âm lãnh, lộ ra tia sáng quỷ dị.
"Ta mặc kệ ngươi là ai, nếu ngươi dám động vào ta dù chỉ một chút, cùng trời cuối đất ta cũng sẽ đuổi giết ngươi!"
Thanh âm nữ tử khí phách như vậy, làm ngón tay hắn hơi ngừng lại.
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của nàng: "Bằng thực lực của ngươi, không làm được!"
Dứt lời, hắn bức bách Mộ Như Nguyệt nhìn vào mình, bờ môi lạnh băng chậm rãi kề sát vào....
Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.
Thấy môi hắn để sát vào mình, đáy mắt Mộ Như Nguyệt xẹt qua tia chán ghét, nhưng toàn thân nàng căn bản không thể cử động.
Oanh!
Thời điểm môi hắn sắp chạm vào môi nàng, một luồng khí thế cường đại từ trong thân thể nàng lóe ra, một đầu tóc bạc thoáng qua trước mắt Mộ Như Nguyệt.
"Bạch Trạch!" trong lòng Mộ Như Nguyệt vui vẻ, "Ngươi ra rồi?"
Vừa rồi, lực lượng nàng bị giam cầm, không thể triệu hồi đan thư, lại không ngờ Bạch Trạch đã tự phá giải cấm chế đi ra...
Bạch Trạch khẽ cau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn nam nhân, hắn tựa như thiên thần từ trên cao nhìn xuống đối phương, thanh âm lộ ra sát khí nồng đậm....