"Nga?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nàng ấy là kinh hồn sư, năng lực bị người ta nhìn trúng, về mặt tình cảm có thể tha thứ được.
"Ngũ Văn trưởng lão nhìn trúng thực lực của nàng, trăm phương nghìn kế khẩn cầu nàng gia nhập, nàng đồng ý, trước khi rời đi, An Thiến có nói, nàng nhất định phải vào Võ Môn, sau đó đạt được quyền thế của Võ Môn cho ngươi."
"..."
Mộ Như Nguyệt sờ sờ mũi: "Ta không có hứng thú gì với Võ Môn."
Thư Ninh giống như đã sớm biết nàng sẽ nói như vậy, cười nói: "Ta cũng đã nói rồi, nhưng An Thiến lại nói, ngươi đối với nàng vừa là thầy vừa là bạn, nếu không có ngươi, nàng cũng sẽ không hạ quyết tâm thắng trận tỷ thí, cho nên nàng muốn trở thành hậu thuẫn cho ngươi, dùng quyền thế của Võ Môn trợ giúp ngươi."
Kỳ thực, ngày từ đầu Mộ Như Nguyệt giúp An Thiến, quả thật có tư tâm.
Thân là linh hồn sư hiếm gặp, tương lai An Thiến nhất định tiền đồ vô hạn, đến lúc đó, nếu An Thiến là người cùa nàng thì sè giúp nàng đứng vừng vàng Đông Đảo... Mục đích này cũng giống như lúc trước nàng thu nhận Thiên Thừa Ngôn. Ai ngờ nàng chi giúp An Thiến một lần mà An Thiến lại hạ quyết tâm lớn như vậy... "Đúng rồi, Nguyệt Nhi, ngươi tới đây có chuyện gì sao?" Thư Ninh cười nói. "Vì cừu cừu ta." "Cữu cữu ngươi?" Thư Ninh sửng sốt, ở chung với nhau cũng được một thời gian, nàng chưa từng nghe Mộ Như Nguyệt nhắc đến cữu cữu mình. "Cừu cừu ta là Đậu Tịnh Quân của Đậu gia." Vừa nghe Mộ Như Nguyệt nói xong, Thư Ninh lập tức biến sắc: "Cữu cữu ngươi là Đậu Tịnh Quân của Đậu gia ở Thiên Ma thành?" "Làm sao vậy?" Mộ Như Nguyệt nhíu mày, nghi hoặc nhìn Thư Ninh. Vẻ mật Thư Ninh nặng nề nói: "Cách đây không lâu, Đậu Tịnh Quân bị thích khách tập kích, hiện giờ đang bị trọng thương nguy hiểm tính mạng, Đậu gia chủ Đậu Lâm đâ phát thiệp mời đan dược sư đến cứu chữa, nếu chậm trễ chi sợ..." Mộ Như Nguyệt siết chật nắm đấm, trong
mắt dâng lên lửa giận ngập trời. Nàng đà dùng tốc độ nhanh nhất tới Đậu gia rồi, không ngờ vẫn chậm một bước, Khiếu Nguyệt và Tiểu Bạch đâụ? Nàng để Khiếu Nguyệt và Tiểu Bạch bảo hộ cừu cừu, bọn họ tuyệt đối sẽ không bò mặc hắn mà đi!
Như vậy chứng minh, Khiếu Nguyệt và Tiểu Bạch đã xảy ra chuyện!
Giờ khắc này, trong lòng Mộ Như Nguyệt thật hận bản thân mình, nếu nàng không để Khiếu Nguyệt và Tiểu Bạch đi bảo hộ cữu cữu mà đổi thành Bạch Trạch thì sẽ không xảy ra chuyện gì...
"Vô Trần, chúng ta đi!" Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Dạ Vô Trần, đáy mắt ngưng tụ sát khí lạnh lẽo.
Bất kì ai dám tổn thương cữu cữu và hai ma thú của nàng, nàng nhất định sẽ làm bọn hắn chết không có chỗ chôn!
Đậu gia, lão giả ngồi ngay ngắn trước giường, nắm chặt tay nam tử nằm trên giường: "Quân Nhi, ngươi yên tâm, phụ thân nhất định sẽ tìm người chữa trị cho ngươi!"
Mí mắt Đậu Tịnh Quân khẽ nâng, suy yếu mở mắt ra, nhìn Lục Liễu đứng bên cạnh Đậu Lâm, khẽ nhếch miệng nhưng không cách nào phát ra thanh âm.
"Gia chủ", Lục Liễu lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Ta thấy Quân Nhi hắn.... không được rồi!"
"Không!" Hai mắt Đậu Lâm đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Dù phải bất chấp tất cả cũng phải chữa khỏi cho huyết mạch duy nhất của Đậu gia ta!"
Tim Lục Liễu run lên, đáy mắt xẹt qua tia âm lãnh, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ ra, ánh mắt bi thương nhìn nam nhân trung niên nằm trên giường...
Chết đi!
Chỉ khi nào hắn chết, nàng mới có thể cho Khuê Nhi thượng vị! Mà hắn cũng nên cảm tạ nàng, sớm đưa hắn xuống địa ngục đoàn tụ với mẫu thân hắn...