Lục Liễu ngây ngẩn, không dám tin vào tai mình. Thư Hoa đại nhân bảo nha đầu này gia nhập Thiên Ma Môn? Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được run rẩy, ánh mắt oán hận, giống như Mộ Như Nguyệt cướp đi vị trí vốn thuộc về nàng... "Nấu ta nói không thi sao?" Thần sắc Mộ Như Nguyệt lãnh đạm, không thèm để ý. "Hừ!" Thư Hoa hừ lạnh, bộc phát khí thế ngập trời, "Vậy đừng trách ta không khách khí!" Không gia nhập? Tốt! Vậy chi còn một con đường chết! Đây chính là quy tắc làm việc của môn phái. Huống chi, Thiên Ma Môn vốn vô cùng hỗn loạn, các trưởng lão bên trong tranh đấu với nhau, nếu có thể thu nhận nha đàu này, hắn cũng có thể ngẩng cao đầu với những người khác. "Cường giả linh nguyên?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, bất luận thế nào, hiện tại nàng mới chi ở cảnh giới thiên nguyên, còn chưa đủ sức đối đầu với cường giả linh nguyên...
"Nguyệt Nhi."
Phía sau, một cỗ hơi thở ấm áp bao phủ Mộ Như Nguyệt, hàng lông mày chậm rãi giãn ra, khóe môi gợi nụ cười nhàn nhạt.
"Vô Trần, để ta xử lý."
Ánh mắt Dạ Vô Trần có vẻ lo lắng nhưng cũng không cự tuyệt nàng, khẽ gật đầu nói: "Được, khi nàng gặp nguy hiểm, ta ra tay cũng không muộn."
Hắn hiểu rõ, nữ nhân này không cần tránh phía sau nam nhân.
Nàng muốn dựa vào thực lực của chính mình, chiến đấu để trưởng thành! Hắn là phu quân của nàng, dĩ nhiên nên ủng hộ nàng....
"Đúng là lấy trứng chọi đá!" đáy mắt Thư Hoa xẹt qua vẻ khinh thường, "Chỉ bằng ngươi, căn bản không phải là đối thủ của ta! Thậm chí, chỉ cần một đầu ngón tay ta cũng có thể đánh bại ngươi!"
Mộ Như Nguyệt không nói gì, chậm rãi đi ra ngoài.
Gió nhẹ khẽ lướt qua, bạch y nhẹ bay, dung nhan tuyệt mỹ thản nhiên nhìn lão giả
trên không trung.
"Có phải đối thủ của ngươi hay không, chúng ta cứ thử xem, không phải sẽ biết sao?"
"Ha ha!"
Thư Hoa tựa như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, hắn nhịn không được cười phá lên, ánh mắt lại càng thêm âm trầm.
"Tiểu nha đầu, ta sẽ cho ngươi biết hậu quả khi dám cuồng vọng trước mặt ta!"
Oanh!
Uy áp cường đại mang theo sát khí sắc bén ập đến.
Nhìn một màn này, hai mắt Đậu Vi Vi sáng lên, giống như đã nhìn thấy cảnh tượng Mộ Như Nguyệt ngã vào vũng máu, trong lòng cực kì vui sướng...
Mộ Như Nguyệt nhìn khí thế sắc bén của lão giả, vội vàng lấy từ trong nhẫn không gian ra một lọ đan dược, nuốt hết vào.
Khí thế trên người nàng lập tức tăng lên, biến thành một thanh kiếm sắc bén chém về hướng lão giả...
Kiếm khí ma sát với không khí tóe ra tia lửa.
Nhưng lão giả chỉ khẽ hừ một tiếng, ngưng tụ khí thế thành một thanh đao lớn, hung hăng chém đứt đôi thanh kiếm bay tới.
Phanh!
Ánh sáng khuếch tán rộng ra, hất Mộ Như Nguyệt bay ra xa mấy chục mét, khóe miệng tràn ra tia máu.
"Không biết tự lượng sức!" Thư Hoa khinh thường hừ lạnh.
Một thiên nguyên nho nhỏ mà cũng dám đối nghịch với một linh nguyên như hắn, nha đầu này hẳn là chán sống rồi, một khi đã như vậy, hắn không ngại tiễn nàng một đoạn đường...
"Nguyệt Nhi!"
Đậu Tịnh Quân biến sắc, nhịn không được nhìn về phía Dạ Vô Trần...