"Sở Vận là bạn thân nhất của tỷ tỷ ngươi, nàng cũng giống chúng ta, không cho phép bất kì ai làm bẩn hình tượng Nguyệt Nhi!"
Sắc mặt Thẩm Mặc lạnh lùng, ánh mắt bất mãn nhìn Mộ Hạo Thiên.
"Thẩm đại ca, ngươi sẽ hối hận!"
Mộ Hạo Thiên biến sắc, mục đích lần này tới đây là muốn Thẩm Mặc nhìn rõ bộ mặt thật của Sở Vận, nếu hắn còn niệm tình cũ thì khi nhìn thấy khuôn mặt này, nhất định sẽ không kết hôn với Sở Vận nữa.
Dù sao đi nữa hắn cũng không muốn đối địch với Thẩm Mặc.
Nhưng ai mà ngờ được Thẩm Mặc lại tin tưởng Sở Vận đến mức này? Ngay cả lời hắn nói mà Thẩm Mặc cũng không tin....
"Ngươi biết tại sao tỷ tỷ ta không thích ngươi không?" Mộ Hạo Thiên cười sáng lạn, nói, "Bởi vì ngươi chỉ dùng mắt để nhìn nhận vấn đề, mà không dùng trái tim để cảm nhận! Bên cạnh ngươi là sói hay hổ cũng không biết, Thẩm đại ca, ta thật sự rất thất vọng về ngươi..."
Sắc mặt Sở Vận trắng bệch, kinh ngạc nhìn Mộ Hạo Thiên.
Hắn biết mình hại chết Mộ Như Nguyệt? Sao có thể? Trong số những người Mộ gia, hắn là người đơn thuần, dễ lừa gạt nhất, làm sao có thể biết nàng bán đứng nữ nhân kia?
"Ngươi nói lời này có ý gì?" Thẩm Mặc nhíu mày, "Ngươi đang hoài nghi cái gì?"
"Thẩm đại ca, năm đó chỉ có ba người biết tin tức của tỷ tỷ ta, tại sao lại bị lộ ra ngoài? Thậm chí còn thiết kế bẫy rập, trước nay ngươi chưa từng hoài nghi gì sao?"
Ánh mắt thiếu niên sáng ngời, lại làm người ta nhìn không hiểu.
"Hạo Thiên, ngươi đang nói cái gì?" Sắc mặt Sở Vận trắng hơn, hai mắt rưng rưng, thất vọng đau khổ nói, "Ngươi đang hoài nghi ta sao? Ta thật sự không ngờ ngươi lại hoài nghi ta! Mấy năm nay ta đối với Mộ gia thế nào, ngươi không cảm nhận được sao? Ta và tỷ tỷ ngươi làm bạn bao nhiêu năm, bảo ta đào tim đào phổi vì nàng ta cũng nguyện ý, làm sao ta có thể hại nàng? Hạo Thiên, nói không chừng tỷ tỷ ngươi còn nói với người khác nữa, là người kia bán đứng nàng, ta thà chết cũng sẽ
không làm chuyện bán đứng bạn bè như vậy!"
Nhìn vẻ mặt nghĩa khí bừng bừng của Sở Vận, Mộ Như Nguyệt nhịn không được cười lạnh, tiếng cười của nàng lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
"Ta biết rồi!" Sở Vận ngẩn ra một chút, phẫn nộ nhìn Mộ Như Nguyệt, "Không phải ngươi tự xưng là bằng hữu của Nguyệt Nhi sao, hơn nữa còn có quan hệ rất tốt với nàng? Nàng còn nhờ ngươi trợ giúp Mộ gia? Như vậy nhất định nàng đã nói tin tức cho ngươi, nhất định là ngươi hại Nguyệt Nhi, là ngươi hại người bạn thân nhất của ta! Nàng thật sự là mắt mù mới quen biết một người như ngươi!"
Lúc này, hai mắt Sở Vận đỏ bừng, vẻ mặt thống khổ, thật giống như rất thương tâm vì Mộ Như Nguyệt vậy.
Trong lòng Thẩm Mặc chợt phẫn nộ, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi hại chết nữ nhân ta yêu, Thẩm Mặc ta thề tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Giờ phút này, trong lòng Mộ Hạo Thiên trầm xuống, áy náy nhìn Mộ Như Nguyệt, nói: "Tiêu tỷ tỷ, là lỗi của ta, ta không nên bảo ngươi tới đây, chúng ta đi thôi, người này... lần sau gặp nhau, không chừng đã trở thành kẻ thù!"
"Được." Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nói.
"Đứng lại!" Thẩm Mặc xanh mặt quát, nắm đấm kêu răng rắc, "Hạo Thiên, ngươi muốn đi cùng nữ nhân này? Nói không chừng nàng là kẻ thù hại chết tỷ tỷ ngươi!"
Mộ Hạo Thiên hơi dừng chân, đưa lưng về phía Thẩm Mặc, cười lạnh nói: "Ta tin tưởng nàng, cũng tin tưởng cảm giác của bản thân, ngược lại, có vài người, ta không thể tin..."