*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thẩm Mặc ngẩn ra, trong mắt có chút nghi hoặc, hiển nhiên không biết Hạ Thụy nói vậy là có ý gì.
"Hạ Thụy!" sắc mặt Sở Vận trắng bệch, vội vàng la lớn, "Đừng nói nữa!"
Nếu như Thẩm Mặc biết nàng làm những chuyện như vậy, hắn sẽ không tha thứ cho nàng...
"Sở Vận, có phải ngươi có chuyện gạt ta hay không?" Thẩm Mặc khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn Sở Vận, trong lòng trầm xuống.
"Thẩm Mặc, ta..."
Trong lòng Sở Vận quýnh lên, muốn mở miệng giải thích, nhưng khi đối diện với ánh mắt nghi ngờ của nam nhân, lại không nói được lời nào.
Nhưng lúc nàng muốn biện giải, Thẩm Mặc đã nhìn thấy tia hoảng loạn chợt thoáng qua trong mắt nàng.
"Cút ngay!"
Chát!
Một cái tát mạnh mẽ đánh vào mặt Sở Vận, nàng ngã văng ra, tóc tai hỗn độn, khóe môi tràn ra máu tươi...
Trái tim đau đớn như bị xé rách, Sở Vận chậm rãi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân, trên môi nở nụ cười nhạo báng.
"Thẩm Mặc, chúng ta quen nhau bao
nhiêu năm, chẳng lẽ trong lòng ngươi ta thật sự không có chút địa vị nào sao?"
Hiện tại, nam nhân kia đã không còn dịu dàng ôn nhu nữa, mà giống như một con sư tử cuồng nộ, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên xé xác con mồi.
"Ta nể tình Nguyệt Nhi mới cưới ngươi, nếu không phải tình bạn của ngươi đối với nàng làm ta cảm động, ta cũng không có khả năng tiếp nhận ngươi! Sở Vận, ngươi tốt nhất nên hiểu rõ bản thân mình, trong lòng ta, ngươi căn bản chẳng là gì cả!"
Thân thể Sở Vận cứng đờ, thống khổ nhắm mắt lại.
Thì ra, cho dù nàng có hại chết nữ nhân kia, nàng vẫn không hề có chút địa vị nào trong lòng Thẩm Mặc...