Sau khi hạ quyết tâm, Phượng Nguyệt Hi đôi mắt chứa đầy kiên định, nàng khẽ lắc đầu, không nhanh không chậm viết lên một hàng chữ rồi đưa cho phụ thân.
Phượng Thiên mặc dù không hiểu ý đồ của nữ nhi, nhưng bàn tay vẫn tiếp lấy tờ giấy, ánh mắt thoáng dừng lại trong tức khắc liền lớn tiếng quở trách.
“Hồ nháo! Ta nhất định sẽ không đồng ý, tốt nhất con đừng có mơ tưởng!” Phượng Thiên rất hiếm khi lớn tiếng trước mặt nữ nhi, nhưng chuyện lần này lại để hắn giận đến không nhẹ.
Nghe thấy tiếng quát của Phượng Thiên, Tần Lạc Mai một mực yên lặng bên cạnh cũng không khỏi giật mình, nàng nhíu mày lặng lẽ đá chân trượng phu.
“Chàng làm gì vậy? Tại sao đột nhiên lại lớn tiếng với nữ nhi?”
Phượng Thiên biết mình có chút kích động, khẽ hít sâu một hơi, đến khi giữ được bình tĩnh hắn mới đưa tờ giấy cho Tần Lạc Mai.
“Nàng tự xem đi.”
Quả nhiên vừa nhìn thấy hàng chữ được cẩn thận viết trên giấy, sắc mặt Tần Lạc Mai cũng không tốt hơn Phượng Thiên là bao nhiêu.
Ánh mắt chăm chú nhìn Phượng Nguyệt Hi, Tần Lạc Mai nắm lấy bàn tay của nàng, thanh âm mềm mỏng thoáng có chút đau lòng.
“Nguyệt Nhi con không cần phải tham gia trắc thí đâu, chuyện con có tu luyện được không ta cũng không để ý, dù sao phụ thân con da mặt dày hắn cũng không sợ xấu hổ.”
Nghe thấy mẫu thân nói, Phượng Kình nhịn không được bật cười, chỉ là còn chưa để hắn vui mừng được lâu thì đã trông thấy sắc mặt phụ thân đen như đít nồi, ánh mắt sắc bén làm cho Phượng Kình âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
“Được rồi, chuyện này con không cần phải nhắc lại, ta có thể tự lo liệu được…”
Lời còn chưa dứt, Phượng Thiên đã trông thấy một màn bất khả tư nghị.
Phượng Nguyệt Hi vung lên cánh tay, trong nháy mắt xuất hiện một tầng quang mang không ngừng xoay quanh nàng.
“Phụ thân, nương hai người nhìn xem, tỷ tỷ có thể vận chuyển linh khí!” Tần Lạc Mai cùng Phượng Thiên ngây người, nhất thời còn chưa phản ứng thì Phượng Kình lớn giọng nói.
Cho dù Phượng Thiên ngày thường chín chắn, rất ít khi bộc lộ cảm xúc, vào lúc này cũng khó có thể ức chế kích động và hưng phấn trong lòng, Nguyệt Nhi… Có thể vận chuyển linh khí! Nữ nhi của hắn có thể tu luyện! Điều này sao có thể!
“Nguyệt Nhi… Nguyệt Nhi của ta.” Tần Lạc Mai ngẩng đầu chóp mũi ê ẩm, hốc mắt rưng rưng, cuối cùng kiềm lòng không được mà ôm lấy nữ nhi của mình.
Ánh mắt Phượng Thiên run rẩy, tin tức này khiến nam nhân luôn lạnh lùng kích động vạn phần, không thể nén được vui mừng trong lòng.
“Nguyệt Nhi từ khi nào con có thể tu luyện?” Tin tức này quá đột ngột, đột ngột đến mức nếu không phải tận mắt trông thấy, hắn không thể tin tưởng đây là thật!
Hắn vì nữ nhi của mình mà tìm kiếm không biết bao nhiêu linh đan, thảo dược thậm chí còn mời đến rất nhiều danh y nhưng bệnh tình của Nguyệt Nhi vẫn không có một chút tiến triển.
Đã nhiều năm trôi qua, cho dù mỗi lần đều nhận được kết quả thất vọng, hắn vẫn không từ bỏ