Hơn nữa nếu nàng suy đoán không sai thì hai con yêu thú nàng gặp lúc đầu chính là yêu thú đến từ nơi sâu nhất của Mê Ảnh Sâm Lâm, ở Đông thổ có thể gặp được yêu thú như vậy vẫn là không biết nên nói vận khí của nàng cực tốt hay là quá đen đủi đây.
Phượng Nguyệt Hi mí mắt chợt động, vừa muốn tiếp tục tu luyện thì âm thanh Nhị Cúc đột ngột vang lên.
“Tiểu thư, tiểu thư… Người có ở trong đó không?”
Phượng Nguyệt Hi nghe vậy, nàng nhanh chóng bước đến mở cửa, trông thấy Nhị Cúc bộ dáng gấp gáp, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
“Tiểu thư, gia chủ có chuyện muốn tìm người, người đi theo nô tỳ một chuyến.” Nhị Cúc nói xong, có chút vội vàng rời đi.
Thấy vậy, Phượng Nguyệt Hi ánh mắt càng thêm khó hiểu, có chuyện gì mà khiến cho Nhị Cúc phải gấp gáp như vậy?
Theo Nhị Cúc ra khỏi hậu viện, đi đến đại sảnh Phượng gia cả hai mới ngừng lại, cung kính gõ cửa sau đó mới đi vào.
Đại sảnh rất lớn, người ngồi bên trong cũng không ít, trong đó vị trí ngồi cao nhất chính là Phượng Thiên, cao cao tại thượng, ở bên cạnh là đại bá Phượng Chấn Vũ và tam thúc Phượng Lục, cuối cùng người trẻ tuổi nhất chính là tứ thúc Phượng Tiêu Dao.
Khác với nam nhân Phượng gia, tất cả đều tu luyện thương pháp thì tứ thúc lại một lòng đi theo kiếm đạo.
Còn chưa bước vào đại sảnh Phượng Nguyệt Hi đã nghe thấy thanh âm tức giận của Phượng Chấn Vũ truyền đến.
“Nhị đệ ngươi thật quá hồ đồ rồi!”
Thần sắc của Phượng Thiên không hề tốt, giọng nói ẩn chứa vài phần uy nghiêm: “Đại ca, ta mới là gia chủ của Phượng gia từ khi nào ngươi có thể lên tiếng chất vấn ta?”
Đối với Phượng Chấn Vũ luôn mang trong mình hận ý, Phượng Thiên cũng không phải không rõ, dù sao thân là huynh trưởng nhưng lại bị nhị đệ cướp mất vị trí gia chủ Phượng Chấn Vũ tâm tình sao có thể dễ chịu.
Tuy nhiên Phượng Thiên cũng không phải người dễ bắt nạt nếu đại ca đã không tôn trọng mình thì Phượng Thiên cũng không cần phải cấp cho hắn mặt mũi.
“Ngươi…” Phượng Chấn Vũ cả giận nói một tiếng, cuối cùng biết mình đuối lí hắn đành cắn răng hừ lạnh.
Phượng Chấn Vũ trong lòng luôn cảm thấy phụ thân bất công, rõ ràng mình mới là huynh trưởng, vị trí gia chủ đáng lẽ phải thuộc về hắn nhưng không hiểu sao phụ thân lại đưa vị trí gia chủ cho nhị đệ.
Nhìn đến Phượng Thiên bộ dáng ung dung tự tại, Phượng Chấn Vũ sắc mặt lạnh lùng, trong mắt lấp lánh hào quang âm lãnh.
Cánh cửa đại sảnh thoáng mở ra, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một thiếu nữ chậm rãi đi đến.
Phượng Nguyệt Hi cước bộ nhẹ nhàng, khí chất đạm nhã thong dong, đi đến trước mặt Phượng Thiên đối với phụ thân và ba vị trưởng bối cung kính hành lễ.
“Nguyệt Nhi đến rồi a, mau ngồi xuống đi.” Thấy nữ nhi đến, Phượng Thiên thu hồi ánh mắt rơi trên đại ca, hướng về phía nàng phất tay nói.
Phượng