“Trương Hạo, dừng tay!”
Biến cố đột ngột xảy ra làm cho mọi người đều ngây người, Phượng Thiên khẩn cấp quát lên một tiếng.
Song Trương Hạo lúc này lại hệt như dã thú mất đi lý trí, điên cuồng hướng về phía Phượng Nguyệt Hi mà công kích.
Phượng Nguyệt Hi cắn chặt răng, linh khí tán loạn khiến cơ thể nàng trở nên vô lực, đừng nói là vận chuyển võ kỹ cho dù di chuyển cũng là điều vô cùng khó khăn.
Nhưng đúng lúc Trương Hạo chạm đến Phượng Nguyệt Hi, một đạo linh quang chợt lóe lên, bả vai bị người mạnh mẽ kéo lại.
Nàng còn chưa kịp phản ứng thì trước mắt đã thấy một cỗ kiếm khí mang theo phong bạo chém về phía Trương Hạo, khi kiếm ảnh rơi trên người hắn, từng đạo hàn quang lạnh như băng lấp lóe, thân hình Trương Hạo dưới vô số ánh mắt kinh hãi trực tiếp bị đánh bay ra ngoài đại sảnh.
Đám người nhìn không rõ Trương Hạo còn sống hay đã chết, đại sảnh lại một lần nữa yên tĩnh.
Chỉ trong chốc lát, những ánh mắt như tràn ngập kinh sợ đều hướng nhìn lên nam nhân mặc bạch y.
Một màn này xảy ra quá nhanh, Phượng Nguyệt Hi không khỏi ngây người, khi nhìn đến nam nhân trước mặt, tâm tình nàng mới buông lỏng.
Nam nhân anh tuấn có bộ dáng giống đến bảy phần so với phụ thân, nếu phụ thân mang theo ba phần cương huyết trên chiến trường thì người trước mặt lại mang theo ba phần tiêu diêu tự tại.
“Kiếm khí! Xem ra thực lực của hắn lại tăng lên không ít.” Nhẹ nhàng hút vào một ngụm khí lạnh, Phượng Chấn Vũ trong lòng đầy rung động lẩm bẩm nói, hắn phi thường rõ ràng, tu luyện được kiếm khí khó khăn đến mức nào.
“Nguyệt Nhi con có bị thương không?” Phượng Thiên gấp gáp từ trên đi xuống, hai bàn tay nắm chặt bả vai nữ nhi, giọng nói thập phần quan tâm.
Phượng Nguyệt Hi sững người, nhất thời còn chưa quen thuộc nàng có chút ngượng ngùng lắc đầu đáp.
Phượng Thiên thấy vậy mới thoáng yên tâm, xác định nữ nhi không có thương tổn hắn mới quay sang đối với Phượng Tiêu Dao mở miệng nói.
“Tứ đệ may mắn có ngươi nếu không Nguyệt Nhi chỉ sợ cũng dữ ít lành nhiều…”
“Không có gì.” Nói xong, Phượng Tiêu Dao xoay người trở lại ghế ngồi của mình, thần sắc đạm mạc dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đối với tứ thúc Phượng Tiêu Dao, Phượng Nguyệt Hi luôn cảm thấy tò mò, dựa theo kí ức của nàng, tựa hồ nàng đối với tứ thúc cũng không có bao nhiêu thân thuộc.
Tứ thúc trời sinh si mê kiếm đạo, ba tuổi bắt đầu luyện kiếm, mười hai tuổi thanh danh đã lan truyền khắp Nguyệt quốc, đến mười tám tuổi đã được mọi người ca tụng đệ nhất kiếm đạo của đông thổ, thiên phú như vậy so với Phượng Thiên năm đó chỉ có hơn chứ không kém, nếu không phải tứ thúc mấy năm nay vô cùng điệu thấp, hành tung cũng thập phần bí ẩn chỉ sợ vị trí đệ nhất thiên tài của phụ thân cũng phải lung lay.
Tuy nhiên ngoại trừ kiếm đạo, Phượng Tiêu Dao đối với mọi thứ đều