“Muốn đi, đâu có dễ như vậy.” Lâm Tú Ảnh hai tay chống eo, hừ lạnh nói.
Phượng Nguyệt Hi gương mặt lạnh nhạt, người này thật phiền phức.
Đó cũng là lí do tại sao cả kiếp trước và kiếp này nàng đều chán ghét trẻ con.
“Ngươi!” Trông thấy Phượng Nguyệt Hi không để ý tới mình mà còn đi vòng về phía sau, Lâm Tú Ảnh giận tím mặt, thân hình đảo một cái, cánh tay không chút do dự hướng về Phượng Nguyệt Hi.
Tuy nhiên Phượng Nguyệt Hi sao có thể để nàng dễ dàng động thủ, cánh tay mới nâng lên liền bị nàng mạnh mẽ nắm chặt.
“Dừng tay!”
Hàn Lương vội vã đi tới, nhìn thấy một màn trước mặt, sắc mặt đại biến, mạnh mẽ quát lên một tiếng.
Lâm Tú Ảnh ngẩn ra, gương mặt mộng bức, lúc này thấy Hàn Lương đi tới nàng cũng không dám manh động, vội vàng buông tay lui lại sau hai bước.
Ánh mắt nhìn về Phượng Nguyệt Hi cất chứa đầy hoang mang.
Một đòn vừa rồi tuy không dùng toàn lực nhưng đã mang theo năm phần lực lượng, người bình thường dính một đòn cũng phải thương không nhẹ, nhưng nàng ta tại sao có thể tùy ý phá vỡ một chiêu của mình?
Phượng Ngọc Trân cắn chặt môi, khác với Lâm Tú Ảnh, nàng đã sớm biết Phượng Nguyệt Hi có thể tu luyện, chỉ là khi chứng kiến tận mắt nàng vẫn nhịn không được kinh ngạc.
“Hàn trưởng lão.” Phượng Ngọc Trân vội vàng lên tiếng.
Hàn Lương không để ý tới nàng, đi thẳng tới trước người Lâm Tú Ảnh, híp mắt cả giận nói: “Lâm tiểu thư, nơi đây chính là Đan Dược các, ngươi tùy ý động thủ, là xem thường Đan Dược các quy củ sao?”
Hàn Lương ánh mắt lạnh như băng, cả người tỏa ra khí thế uy nghiêm.
“Đây không phải là Lâm tiểu thư sao? Nghe nói nàng mới trở thành Luyện Đan sư không lâu, là một vị thiên tài, nàng làm sao lại đắc tội Hàn trưởng lão?”
“Thiên tài thì có thể tùy tiện phá vỡ quy củ của Đan Dược các sao? Nàng đây là không muốn sống?”
“Đừng nói là nàng, cho dù Lâm vương gia có đến, cũng không dám tùy ý ngang ngược như vậy.”
Lúc này trong đại sảnh không ít người lui tới, nghe đến đằng xa có tiếng động, nhất thời dừng lại cước bộ, đều trông chờ nhìn xem kịch vui.
Lâm Tú Ảnh đã quen được mọi người xung quanh ca tụng, bây giờ nghe thấy những lời nói ác ý, nàng làm sao có thể chịu nổi.
Thân hình run lên một cái, nàng chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh.
“Ta, ta không có…”
“Được rồi, ngươi đi đi, ngươi ở Đan Dược các động thủ, không trừng phạt ngươi đã là nhân từ.”
Ở chung quanh nghị luận bên trong, Lâm Tú Ảnh đỏ bừng cả khuôn mặt, xấu hổ cùng giận dữ vội vàng ly khai Đan Dược các.
Phượng Ngọc Trân thấy Lâm Tú Ảnh rời đi, nàng cũng không còn mặt mũi ở lại, vội vàng đuổi theo Lâm Tú Ảnh, trong lòng âm thầm may mắn mình không có khi dễ Phượng Nguyệt Hi, nếu không kết quả so với Lâm Tú Ảnh cũng không có bao nhiêu sai biệt.
Hàn Lương tức giận hừ lạnh một tiếng, nhưng gương