Nửa ngày sau, sau khi suy nghĩ cẩn thận, nữ nhi lại có điểm giống với hắn ngày trước, một khi không đạt được mục đích nhất định sẽ không từ bỏ, hơn nữa ngay cả Khương thúc cũng lên tiếng cho dù không tình nguyện nhưng cũng không thể không cấp cho mặt mũi.
“Được rồi...” Phượng Thiên thở dài, không đợi Phượng Nguyệt Hi vui mừng, hắn đã tiếp tục mở miệng, giọng nói ẩn ẩn vài phần nghiêm nghị: “Tuy nhiên ta có hai điều kiện, nếu không làm được thì chuyện này liền kết thúc tại đây.”
“Đầu tiên nhất định phải quay về trước đại hội.”
Chuyện này rất đơn giản, Phượng Nguyệt Hi không chút do dự gật đầu đáp ứng, dù sao thời gian diễn ra đại hội vẫn còn hai tháng, trong thời gian đó nàng không tin mình không thể đột phá lên cảnh giới Võ sĩ.
“Còn điều kiện thứ hai, ta cho con thời gian một nén hương, trong thời gian đó con phải chạm được vạt áo của ta.”
Phượng Thiên vừa dứt lời, quanh thân tản ra một đợt uy áp, trong nháy mắt, Phượng Nguyệt Hi liền lâm vào mê muội, nàng theo bản năng lùi lại hai bước, cả người không khỏi xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.
“Tiểu tử, cái này không khỏi quá khó rồi đi.” Ngay cả Khương Tử Ngôn đứng một bên cũng nhịn không được lên tiếng.
Phải biết Phượng Thiên đã sớm đạt đến Võ tông đỉnh, tùy thời có thể đột phá lên cảnh giới Võ vương, đối đầu với một người còn chưa đạt đến cảnh giới Võ sĩ như Phượng Nguyệt Hi, căn bản không cần xuất thủ chỉ dựa vào khí thế cũng đủ làm người ta run rẩy, đừng nói là chạm được vạt áo cho dù có đến được gần cũng là chuyện khó khăn.
“Khương thúc, nếu việc này Nguyệt Nhi không làm được, thì tốt nhất vẫn nên ở nhà thì hơn, Mê Ảnh Sâm Lâm không phải là một nơi đơn giản, nếu nàng xảy ra chuyện gì, đến lúc đó ta hối hận cũng không kịp.” Phượng Thiên cũng không tiếp tục nhượng bộ, hắn có giới hạn của mình, cho dù phụ thân có mặt ở đây chưa chắc đã thay đổi được quyết định của hắn.
Khương Tử Ngôn đối với một nhà Phượng gia tựa hồ vô cùng quen thuộc, hắn biết lúc này có lên tiếng tiểu tử này nhất định sẽ không bỏ vào tai, vì vậy liền mặc kệ Phượng Thiên, lui sang một bên để cho Phượng Nguyệt Hi tự mình đưa ra đáp án.
“Nha đầu, nếu không được thì có thể từ bỏ, dù sao phụ thân ngươi nói không sai, không có đầy đủ thực lực tiến về Mê Ảnh Sâm Lâm đối với ngươi chỉ có hại mà không có lợi.”
Phượng Nguyệt Hi sắc mặt trở nên ngưng trọng, nàng cũng hiểu rõ chuyện này, nhưng muốn đề thăng thực lực một cách nhanh chóng chỉ còn cách không ngừng đưa mình vào nguy hiểm.
Hơn nữa phụ thân tuy là Võ tông đỉnh cấp, nàng so với phụ thân thua kém quá nhiều, nhưng chưa thử qua làm sao nàng có thể cam lòng chịu thua.
Nghĩ vậy, Phượng Nguyệt Hi hướng về Phượng Thiên gật gật đầu.
Phượng Thiên