“Các ngươi bắt cái gì vậy? Gà rừng sao? Đến đến, để ta vặt lông.
” Tống Minh tiến lên nói, tiếp nhận gà rừng hai người bắt được rồi đi tới một bên xử lý.
Ninh Lang cùng Đoạn Dạ thấy vậy, nhìn hắn một cái, cũng không nói gì, hai người dùng ít cành cây nổi lên đống lửa, lại dựng một cái giá, chuẩn bị đợi lát nữa có thể nướng gà.
Bà lão kia nhìn bọn họ một cái sau đó tiến vào lều nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại một lát sau, mấy con gà rừng đã đặt ở trên giá nướng, bên kia, Phượng Cửu cùng nữ tử kia bây giờ mới trở về.
“A? Vậy mà bắt được gà rừng a!” Phượng Cửu đi đến bên cạnh đống lửa ngồi xuống, nhìn con gà rừng đang nướng trên ngọn lửa, lộ ra ý thèm.
“Vốn là muốn bắt con thỏ, nhưng mà con thỏ chạy trốn nhanh quá, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng đâu, cuối cùng đành phải bắt mấy con gà rừng, tạm chấp nhận một đêm hẳn là đủ ăn.
” Ninh Lang nói, nhìn về phía Phượng Cửu, hỏi: “Ngươi có đói bụng không? Ta còn có lương khô, muốn lót dạ trước hay không ?”“Không cần, đợi lát nữa ăn gà nướng là được.
” Nàng vẫy vẫy tay, khóe mắt thoáng nhìn bà lão đi ra từ lều nhỏ.
“Mấy vị công tử, một lão thái bà như ta cũng không giúp được cái gì, nhưng mà ta vẫn có thể nấu ăn, như vậy đi! Các vị nghỉ ngơi trước, gà nướng này để ta làm là được.
” Bà ta lộ ra ý cười hòa ái nhìn mấy người.
Nghe vậy, Tống Minh không chút nghĩ ngợi liền nói: “Vậy sao được? Ngài lớn tuổi, vẫn nên nghỉ ngơi đi! Mấy việc nhỏ này để chúng ta làm là được, ngài ngồi chờ chúng ta nướng xong rồi tới ăn thôi.
”Thấy vậy,ý cười bên môi bà lão chợt cứng đờ, cũng không nói thêm nữa, chỉ gật gật đầu, đi đến một bên ngồi xuống.
Phượng Cửu cười cười, cũng ngồi xuống một bên, nói chuyện cùng hai người Ninh Lang cùng Đoạn Dạ : “Ta tìm xung quanh , cách đó không xa có một suối nguồn, nơi đó nước vừa ngọt vừa mát, các ngươi có muốn lấy một chút trên đường uống hay không ?”“Lúc bọn ta trở về còn hái được chút quả dại, chua chua rất ngon miệng, này, ngươi nếm thử.
” Ninh Lang đưa ra mấy