(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba ngày sau.Một chiếc xe ngựa không mấy nổi bận chậm rãi đi trên đường , xe ngựa không dễ để ý, điều mọi người dễ thấy là nữ nhân hắc y lạnh lùng xinh đẹp đang điều khiển xe ngựa phía trước.Khuôn mặt nàng tinh tế , một bộ hắc y bó sát thân thể nóng bỏng mê người, nếu như trên mặt nàng thêm nét tươi cười, chắc chắn sẽ khiến nam nhân thần hồn điên đảo. Tuy nhiên, cả người hắc y thiếu nữ lại tản ra hơi thở lạnh băng làm người không dám tới gần.Bên trong xe ngựa, Quan Tập Lẫm nhìn Phượng Cửu đang nghiêng người đọc sách, nghi hoặc và buồn bực hỏi: "Tiểu Cửu, y thuật ngươi tốt như vậy, tại sao không loại bỏ những vết sẹo trên mặt trước đi?"Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, những vết sẹo trên mặt nàng không hề có dấu hiệu mờ đi, mỗi khi nhìn thấy những vết sẹo đó , hắn đều sốt ruột thay nàng, nhưng cố tình chính nàng lại giống như đã nhìn quen rồi, nên không hề phiền lòng với nó.Không phải nói nữ tử đều không chịu được dung nhan của mình bị hao tổn hay sao? Vì sao hắn thấy nàng không nóng nảy một chút nào, cũng không thèm để ý một chút nào?"Không vội, cao ta điều phối loại bỏ sẹo còn thiếu một vị thuốc." Nàng không chút để ý đáp lại, lật một trang sách tiếp tục đọc.Đây là một quyển Lăng Vân Bộ , là nàng tìm được từ bên trong không gian sư phụ cất chứa. Khi đọc, bộ pháp bên trong so với bước nện ban đầu của nàng còn muốn tuyệt diệu hơn nhiều, nàng đã xem kể từ khi rời Đào Hoa Ổ đến bây giờ, vẫn luyến tiếc không thể nào buông.Cho đến khi, ngửi được một mùi hương, mới vô tình ngẩng đầu lên."Ca, ngươi có ngửi được mùi vị gì không?" Đôi mắt nàng sáng lên nhìn hắn, ngửi mùi hương kia, khiến nàng không khỏi nuốt nước miếng.Nhìn nàng một bộ như mèo thèm ăn, Quan Tập Lẫm không khỏi cao giọng cười, duỗi tay xuống gõ nhẹ ở trên đầu nàng: "Mũi của ngươi chỉ biết đến thức ăn, ngay cả cách mành rèm ngươi cũng có thể ngửi được mùi hương