“Vậy được rồi! Cảm tạ.
”Nàng đem đồ vật thu lên, tìm một chỗ ngồi xuống, nói: “Để ta canh giữ ở chỗ này, các ngươi lui ra đi! Còn có, thức đêm chính là chuyện vô cùng hao tâm tốn sức, sai người hầm mấy thứ bổ dưỡng thanh nhuận cho ta ha ha.
”Nghe vậy, hai người nhìn nhau, gật đầu: “Vậy được! Nơi này liền giao cho ngươi, chúng ta canh gác bên ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
” Chỗ tối còn có người nhìn chằm chằm, nên bọn họ không sợ hắn sẽ xằng bậy, hơn nữa, gây bất lợi với thiếu chủ của bọn họ hắn cũng không nhận được bất kì chỗ tốt gì, hẳn là hắn sẽ không ngu ngốc như vậy mới đúng.
Thấy bọn họ đi ra ngoài, mà chỗ tối người còn nhìn chằm chằm, Phượng Cửu cũng không đi để ý tới.
Nằm ở nơi này chính là thiếu chủ của bọn họ, đương nhiên bọn họ cũng không có khả năng đem bỏ toàn bộ người trong tối ngoài sáng.
Chẳng qua, nếu như nàng phải đi, ngược lại cũng không vội vàng nhất thời, đêm nay vẫn chưa phải thời cơ tốt nhất để rời đi.
Vì thế, nàng đi lại ở trong phòng, thấy không giường nệm, liền sai người dọn giường nệm tới, rồi sau đó ngồi ở trên giường nệm lật xem sách vở, đến khi có người dâng lên thức ăn khuya, nàng mới xem xét lại lần nữa cho người nằm ở trên giường, thấy mặt nạ kia vẫn luôn đeo, nàng cũng không muốn gỡ hẳn xuống để nhìn cho trọn vẹn, rốt cuộc, biết quá nhiều cũng không có chỗ gì tốt.
Một đêm này, như nàng sở liệu, sau khi sử dụng dược của nàng, người trên giường cũng không nóng lên, một đêm bình tĩnh trôi qua, thẳng đến hừng đông nàng mới trở về phòng nghỉ ngơi, mà vừa tiến vào phòng, đó là cả ngày không ra cửa.
Trong phòng bên cạnh sân, đến lúc chạng vạng sau khi lão y giả kiểm tra qua miệng vết thương, lúc này mới gật đầu, lộ ra ý cười nói với lão giả áo xám: “Thương thế của thiếu chủ khôi phục rất tốt, thời kỳ nguy hiểm đã vượt qua, chỉ chờ ngài ấy tỉnh lại là được.
”“Vậy là tốt rồi.
” Lúc này lão giả áo xám mới yên lòng, nói: “Tiểu tử kia vậy mà cũng có vài phần bản lĩnh, người như vậy, nếu như có thể mời chào thành người của chúng ta ……”Lão y giả đánh gãy lời lão ta nói: “Việc này ngươi vẫn không cần nghĩ nữa, tiểu huynh đệ kia vừa