Khi nhìn thấy trận pháp đóng lại trong lòng Phượng Cửu kinh ngạc, đang chuẩn bị rời đi, liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc phảng phất như đạp sao trời mà đến, khi nhìn thấy thân ảnh màu đen kia xuất hiện, nàng giật mình, có chút kinh ngạc, sau đó nhẹ nhõm.
Là Trạch, là hắn tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng cũng không nghĩ tới hắn sẽ tới nơi này, dù sao, nàng chỉ thông báo cho Lãnh Sương bọn họ tiếp ứng bên ngoài, lại không nói cho hắn biết, chuyện nàng sắp làm.
Bất quá, nghĩ đến thế lực Diêm Điện của hắn phân bố ở các nơi, lại cũng thả lỏng.
Chỉ cần hắn có lòng muốn biết, cho dù nàng không nói, hắn há lại có thể tra không ra nàng ở nơi nào đây?Chỉ là, thời gian tới đây thật sự là vừa vặn, hộ tông đại trận kia sẽ đóng lại, cũng hẳn là hắn đi! Nhìn thấy hắn đến, toàn thân nàng liền thả lỏng.
Có hắn ở chỗ này, nàng tin tưởng, nàng sẽ không có việc gì.
Nhưng, so với Phượng Cửu thả lỏng toàn thân, lúc này trong hắc đồng sâu thẳm của Hiên Viên Mặc Trạch lại nhảy lên hàn mang khát máu, hắn nhìn thân ảnh màu đỏ lăng không mà đứng, nhìn hồng y trên người nàng bị cắt ra từng đạo vết thương, nhìn tóc mực của nàng xõa tung, uy áp cùng hơi thở linh lực kích động trên người nàng cao hơn gấp mấy lần so với tu vi thực của nàng, liền biết, nàng bị người ta bức bách đến không có biện pháp nào khác phải dùng đan dược làm cho thực lực của mình tăng lên.
Nàng có loại đan dược này, hơn nữa dược hiệu của loại đan dược này cũng phát huy cực nhanh, cực mạnh, có thể để cho người ăn vào trong thời gian cực ngắn tăng thực lực của bản thân lên, nhưng, chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn, hơn nữa, dược hiệu qua đi, tổn thương đối với thân thể cũng rất lớn.
Chỉ trong mấy cái hô hấp, Hiên Viên Mặc Trạch đi tới trước mặt Phượng Cửu, đưa tay ôm nàng vào trong ngực: "Nàng thế nào? Có ổn không ? "Thanh âm trầm thấp khó nén được hơi thở lạnh lẽo.
Hắn thương tiếc nhìn Phượng Cửu vẻ mặt mệt mỏi trong ngực, trách cứ nói: "Sao không nói với ta đây? Tất cả mọi thứ đều tự mình gánh vác, vậy còn cần ta để làm cái gì? ”Nghe vậy, Phượng Cửu nhịn không được cười: "Chẳng lẽ ta ở